Tag Archive | Lấy chống Việt Kiều

Việt kiều về Vietnam lấy vợ là một cách cân bằng giới tính

Thái Cẩm Hưng là một trong bảy giáo sư ngành Xã hội học gốc Việt ở Mỹ. Hiện ông vẫn đi về đều đặn giữa Việt Nam và Mỹ để thực hiện công trình nghiên cứu thứ ba: Tiền gửi của Việt kiều có thu nhập thấp trong bối cảnh kinh tế toàn cầu mới. Mời nghe cuộc trò chuyện thân tình của ông.

kiều về nước lấy vợ Vietnam

kiều về nước lấy vợ Vietnam

Thái Cẩm Hưng là một trong bảy giáo sư ngành Xã hội học gốc Việt ở Mỹ. Sinh năm 1976 tại Đồng Tháp, sáu tuổi theo gia đình sang Mỹ, năm 16 tuổi, anh nhận được học bổng toàn phần ngành Xã hội học Đại học Berkeley (California) và đến năm 25 tuổi bảo vệ thành công luận án tiến sĩ về đề tài Việt kiều về nước kết hôn trong bối cảnh toàn cầu hóa. Một nhà xuất bản uy tín của Mỹ đã đề nghị anh viết lại luận án này thành sách và in với số lượng 300 ngàn bản. Công trình nghiên cứu thứ hai về Việt Nam mang tên Gia đình trong thời toàn cầu hóa cũng đã được anh viết lại thành sách và sẽ ra mắt vào tháng 5 tới.

Thái Cẩm Hưng hiện đang là Trưởng khoa Xã hội học kiêm Giám đốc Viện nghiên cứu Châu Á của Trường đại học Pomona (thành phố Claremont, bang California). Để thực hiện những công trình nghiên cứu trên, anh và nhóm cộng sự 12 người đã làm việc rất tích cực trong suốt hơn 10 năm qua. Bản thân anh đã về Việt Nam gần 80 lần, thực hiện hàng trăm cuộc phỏng vấn trực tiếp với các cô dâu đang chờ bảo lãnh ở Việt Nam và chú rể ở Mỹ.

Hiện Thái Cẩm Hưng vẫn đi về đều đặn giữa Việt Nam và Mỹ để thực hiện công trình nghiên cứu thứ ba: Tiền gửi của Việt kiều có thu nhập thấp trong bối cảnh kinh tế toàn cầu mới. Trong dịp về nước lần này, anh đã dành cho Doanh nhân Sài Gòn Cuối tuần một cuộc trò chuyện.

Sang Mỹ khi bắt đầu đi học và năm 16 tuổi đã giành được học bổng tại một trường đại học danh tiếng, chắc anh được gia đình tạo điều kiện tập trung cho việc học hành?

Tôi là con thứ tư trong gia đình có năm anh chị em. Cha tôi và mẹ kế không mấy quan tâm đến việc học hành của các con. Gia đình tôi sống trong khu nhà mà Chính phủ Mỹ dành cho người mới nhập cư, nơi đa số là người da đen. Đây là nơi tôi có những người bạn tốt đầu tiên trong đời: các bạn gái da đen lớn tuổi hơn tôi một chút. Gia đình tôi rất phức tạp. Sự thiếu thốn và thất học dẫn đến cãi vã, bạo lực triền miên.

Do không khí gia đình luôn căng thẳng nhưng riêng tôi lại thích chuyện trò, thích chia sẻ nên có nhiều bạn thân từ rất sớm. Tôi có một người bạn da trắng con nhà khá giả, trí thức trong vùng. Gia đình người bạn này rất cởi mở và yêu mến tôi. Nhờ những lần đến nhà bạn chơi và tham gia vào các dịp lễ, các hoạt động văn hóa của tầng lớp trung lưu trong xã hội Mỹ, tôi nhận ra rằng có một thế giới tươi sáng bên ngoài gia đình. Đó là động lực đầu tiên khuyến khích tôi cố gắng vươn lên. Tôi trở thành đứa trẻ duy nhất trong nhà thích học và đọc sách.

Năm tôi 12 tuổi thì gia đình càng khó khăn hơn. Cha tôi bắt tôi phải làm việc cho ông chú họ ở chợ trời. Mỗi thứ Bảy, Chủ nhật, tôi đều phải làm việc từ 6 giờ sáng đến tận khuya. Công việc bốc dỡ hàng hóa nặng nhọc, nhàm chán, không còn thời gian vui chơi nên tôi rất ấm ức. Từ lúc đó, tôi hiểu rằng con dường duy nhất để thoát ra khỏi cuộc sống vất vả là phải cố học thật giỏi. Vậy là tôi cố gắng học hết sức mình với khao khát thoát khỏi gia đình càng sớm càng tốt.

Ngạn ngữ có câu “Gỗ tốt không mọc trên đất phì nhiêu”, xem ra điều này có vẻ đúng với trường hợp của anh?

Năm 15 tuổi, tôi rời khỏi gia đình khi tự sống được bằng ba công việc làm thêm một lúc, đó là trực điện thoại ở một tiệm bán thuốc, phụ việc tại một văn phòng quy hoạch và bán vàng tại một tiệm vàng dành cho người da đen. Công việc càng vất vả thì tôi càng cố học để sớm chấm dứt sự vất vả đó. Do hoàn cảnh thúc ép, tôi rất biết cách quản lý thời gian và có khả năng tập trung cao độ. Kết quả học tập của tôi tại trường luôn tốt và nhờ đó mà tôi luôn lạc quan về tương lai của mình. Năm 16 tuổi tôi đoạt giải nhì môn Toán, giải nhất môn hùng biện toàn bang Mississipi và giành được học bổng toàn phần tại Đại học Berkeley. Khi đó, tôi khá đắn đo, không biết nên theo ngành toán hay ngành học về xã hội. Sau khi cân nhắc, tôi nhận ra đam mê lớn nhất của mình là nghiên cứu về số phận con người, về xã hội nên quyết định chọn xã hội học.

Tôi không ngại kể về tuổi thơ và hoàn cảnh xuất thân của mình. Tôi không cảm thấy mắc cỡ, tự hào hay cay đắng, mà coi đó là một trong những điều kiện tạo nên tính cách con người tôi như ngày hôm nay. Tôi nghĩ gia đình là nền tảng quan trọng, nhưng nếu không có được nền tảng đó, người ta vẫn có thể tìm được sự bù đắp ở bên ngoài. Trong tất cả các giai đoạn của đời mình, tôi luôn được những người bạn tốt khuyến khích và động viên. Qua họ, tôi tin rằng cuộc sống công bằng, những nỗ lực tự thân sớm muộn rồi sẽ mang lại kết quả. Bên cạnh đó, hệ thống giáo dục ở Mỹ cũng rất tốt, nhiều người thầy hướng dẫn tận tâm và giỏi nghề đã giúp tôi phát huy được hết năng lực của mình.

Được biết năm 19 tuổi anh đã xách balô một mình đi du lịch vòng quanh thế giới. Dường như chuỗi ngày vất vả của anh đã sớm kết thúc và khát khao về một cuộc sống tươi sáng cũng sớm thành hiện thực?

Học bổng của Trường Berkeley đủ để tôi chuyên tâm học mà không cần phải làm thêm. Năm 1996, tôi tốt nghiệp đại học và quyết định đi du lịch qua 52 nước ở năm châu lục và cả Bắc cực bằng tám ngàn USD dành dụm từ học bổng. Chuyến đi kéo dài gần tám tháng với sự tiết kiệm tối đa. Tại một số nước châu Phi như Mozambique, một ngày tôi chỉ tiêu có hai USD cho việc ăn ở. Sau chuyến đi này tôi rút ra được hai điều. Thứ nhất là có rất nhiều người vẫn sống hạnh phúc với mức vật chất tối thiểu, bằng chứng là tại châu Phi, tôi đã gặp những người chỉ được ăn một bữa mỗi ngày nhưng vẫn vui vẻ, hồn nhiên. Thứ hai, Mỹ không phải là trung tâm của thế giới vì còn có nhiều nơi khác tiến bộ hơn, có những hoạt động đậm đà màu sắc hơn.

Việt Nam là điểm cuối cùng tôi đến trong chuyến đi đó. Trong mười ngày về nước, tôi đã đi từ Sapa đến Cà Mau bằng xe buýt và rất ấn tượng trước vẻ đẹp thiên nhiên dọc đường. Cũng trong dịp về nước lần ấy, tôi được gặp lại người mẹ đã mất liên lạc từ năm bốn tuổi. Chuyến đi này còn quyết định con đường nghiên cứu của tôi về sau sẽ gắn liền với Việt Nam. Trước đó, tôi đã lấy được học bổng cao học và tiến sĩ của Đại học Berkeley và đề tài nghiên cứu về phụ nữ châu Phi cũng đã được duyệt. Khi đổi hướng nghiên cứu, tôi phải mất nhiều thời gian thuyết phục các giáo sư trong khoa vì tôi được nhắm đào tạo thành chuyên gia Xã hội học về châu Phi. Thế nhưng, sau khi nghe tôi trình bày cặn kẽ về ý tưởng đề tài ở Việt Nam, mọi người đều vui vẻ tán thành.

Chỉ sau mười ngày về nước mà anh đã quyết định thay đổi cả đề tài luận án tiến sĩ. Vậy anh chọn đề tài nghiên cứu về Việt Nam hoàn toàn là do động cơ làm khoa học hay có cả động cơ cá nhân?

Trong những ngày ở TP. Hồ Chí Minh, có lần, khi ngồi trong quán cà phê, tôi gặp một nhóm người trẻ tuổi đến làm quen. Họ hỏi tôi về Việt Nam để cưới vợ hay để tìm kiếm “one night relationship” (tình một đêm). Tôi rất ngạc nhiên vì trước đó chưa hề có ý niệm gì về xu hướng Việt kiều về nước lấy vợ hay hẹn hò. Máu nghề nghiệp trỗi dậy, tôi hỏi họ nhiều điều xung quanh chủ đề này và nhận ra đây là một hiện tượng xã hội đáng để nghiên cứu. Ngoài ra, tôi cũng có một chút động cơ cá nhân là muốn được về nước thường xuyên hơn để thăm mẹ và tìm hiểu thêm về Việt Nam. Thật sự tôi rất thích cuộc sống ở đây.

Khi đó dường như anh mới hơn 20 tuổi, tiếng Việt chưa thật trôi chảy, các mối quan hệ ở Việt Nam cũng chưa nhiều, vậy công việc nghiên cứu của anh diễn ra như thế nào?

Đề tài Việt kiều thu nhập thấp về nước lấy vợ nhanh chóng tìm được quỹ tài trợ. Tôi có một nhóm cộng sự 12 người, năm người ở Mỹ, bảy người ở Việt Nam giúp tôi thu thập thông tin, phân tích dữ liệu. Địa bàn nghiên cứu của tôi là ở Đồng bằng sông Cửu Long, đối tượng nghiên cứu là các cô dâu đang ở Việt Nam chờ bảo lãnh và chú rể đang ở Mỹ. Với sự giúp đỡ của Cục Di dân Mỹ, tôi có danh sách của hơn một trăm cặp vợ chồng đang làm thủ tục nhập cư. Việc phỏng vấn những người phụ nữ đó diễn ra khá dễ dàng. Tôi không phải gọi điện hay gửi thư trước, mà đến thẳng nhà họ, tự giới thiệu và đề nghị phỏng vấn. Hầu hết các cô dâu đều niềm nở tiếp chuyện. Ngược lại, họ cũng hỏi tôi rất nhiều về cuộc sống ở Mỹ, đời sống vợ chồng kiểu phương Tây… và nhiệt tình cung cấp cho tôi số điện thoại, địa chỉ của chồng họ ở Mỹ để tôi thực hiện phỏng vấn khi trở về Mỹ. Càng làm công việc này tôi lại càng thấy mê. Với tôi, mỗi cuộc đời đều có những câu chuyện đáng lắng nghe, dù đó là những cuộc đời rất bình thường hay nhân vật chính thuộc tầng lớp ít được chú ý trong xã hội.

Trái với câu “vạn sự khởi đầu nan”, việc nghiên cứu của anh lại có khởi đầu khá suôn sẻ?

Phần khó khăn nhất trong quá trình thu thập dữ liệu là khâu phỏng vấn các chú rể Việt kiều. Dù rằng tất cả những người này đã được vợ ở Việt Nam gọi điện giới thiệu trước về tôi nhưng cuối cùng, tôi chỉ phỏng vấn được 40% số chú rể trong danh sách mà thôi. Lý do là hầu hết những nam Việt kiều thu nhập thấp ít nhiều đều mặc cảm về vị trí xã hội của họ trên đất Mỹ nên rất ngại nói về bản thân. Với những người đồng ý trả lời phỏng vấn thì đa số đều rất đề phòng và tỏ ra không muốn chia sẻ với tôi – người làm công việc nghiên cứu mà họ cho rằng có cuộc sống quá khác biệt so với họ. Tôi thường phải kể về xuất thân của mình để tạo được sự đồng cảm, nhưng cũng có trường hợp không thành công. Một người sau khi nghe tôi tự giới thiệu về nghề nghiệp liền hỏi năm rồi tôi về Việt Nam bao nhiêu lần.

Tôi biết những Việt kiều này thường phải rất chắt bóp để mỗi năm có thể về nước được một lần nên đắn đo không biết nên trả lời thật là tôi đã về Việt Nam ba lần hay nói dối là ít hơn. Cuối cùng đứng ở góc độ một nhà khoa học, tôi quyết định mình phải trung thực để anh ta biết tôi nghiêm túc với công việc khảo sát như thế nào. Nghe xong, anh ta liền nổi nóng và lớn tiếng rằng tôi và anh ta chẳng có gì chung, chẳng có gì để nói, rồi mời tôi rời khỏi nhà ngay, không để cho tôi giải thích tiếng nào!

Dường như các cô dâu đều ít nhiều háo hức về chân trời mới trong khi đa số chú rể mà anh phỏng vấn lại không mấy tự tin về vị trí xã hội của họ ở Mỹ. Theo những gì anh quan sát được thì các cuộc hôn nhân xuyên lục địa này có mang lại hạnh phúc cho hai bên không?

Đầu tiên, xu hướng kết hôn này khắc phục được tình trạng mất cân bằng giới tính trong cả hai nhóm xã hội. Tại Việt Nam, chiến tranh và vượt biên đã làm mất đi một số lượng nam thanh niên đáng kể nên trong thập niên 1990, cứ 100 phụ nữ ở độ tuổi kết hôn thì chỉ có 92 nam giới. Trong khi đó tại cộng đồng người Việt ở Mỹ, nam giới lại chiếm tỷ lệ cao hơn hẳn so với nữ giới, vì vậy mà những người có thu nhập thấp có ít cơ hội tìm được bạn đời. Còn việc những cuộc hôn nhân này hạnh phúc đến mức nào là tùy thuộc vào kỳ vọng của cả hai người phối ngẫu. Một hiện tượng khá phổ biến là các cô dâu có học thức thường kỳ vọng rằng đàn ông Việt kiều sau một thời gian dài sống ở Mỹ sẽ có cách nhìn nhận về gia đình và địa vị của người phụ nữ thoáng hơn đàn ông Việt Nam.

Trong khi đó, những Việt kiều lao động với thu nhập thấp thường có phạm vi giao tiếp và học hỏi khá hẹp. Suy nghĩ của họ thường không khác lớp cha anh cách đây vài thập niên. Khi tìm vợ trong nước, họ thường nhắm đến các đối tượng có nền tảng gia đình tốt, có học thức và vẫn mong đợi một phụ nữ truyền thống mà không biết rằng cách suy nghĩ của tầng lớp phụ nữ có học hiện nay ở Việt Nam đã khác trước rất nhiều. Tất nhiên, đa số khi gặp nhau đều có tình cảm với nhau thì mới dẫn đến hôn nhân. Tuy nhiên, những đôi vợ chồng này sẽ gặp nhiều thử thách vì có những khác biệt trong kỳ vọng của từng người. Cho đến nay, tôi vẫn giữ liên lạc với 30% số cặp mà tôi đã phỏng vấn, trong số đó cũng có một số đã thích ứng được với nhau và sống hạnh phúc, một số cặp đã hoặc đang chuẩn bị ly hôn.

Đứng ở góc độ cá nhân, tôi rất thông cảm với những người đàn ông xa quê. Hầu hết những Việt kiều thu nhập thấp đều có cuộc sống cô đơn, buồn tẻ nên sau khi cưới vợ, họ dành rất nhiều tình cảm cho người phụ nữ của mình. Thế nhưng không phải tình yêu nào cũng được đền đáp. Một Việt kiều kể lại với tôi rằng trong thời gian làm thủ tục đưa vợ sang Mỹ, ngày ngày anh đều trang trí, chăm chút cho căn hộ nhỏ của mình và luôn mong đợi giây phút đoàn tụ. Ngày anh ra sân bay đón vợ, trái với sự vui mừng của anh, cô vợ tỏ vẻ khá hờ hững rồi trong lúc anh đi vệ sinh, một người đàn ông khác đã đến đưa cô đi mất!

Được biết luận văn tiến sĩ của anh đã được chính anh viết lại thành sách với tựa đề For Better or for Worse và in với số lượng 300 ngàn cuốn vào năm 2007. Anh có thể cho biết ai là độc giả của cuốn sách ấy?

Ngay từ khi bắt đầu làm luận văn, tôi đã cố gắng viết như viết một cuốn sách, sao cho vừa đảm bảo tính khoa học, vừa thực tế, sống động. Rutgers là một nhà xuất bản uy tín và có cách làm marketing rất hiệu quả. Tôi đã được nhà xuất bản này tổ chức chuyến diễn thuyết tới 26 nước tại hơn 100 thành phố để giới thiệu về cuốn sách. Hiện nay For Better or for Worse là một trong những tác phẩm phổ biến dành cho những ai muốn tìm hiểu về xã hội Việt Nam đương đại. Global Families: A Critical Assessment of the Field là cuốn sách thứ hai của tôi về đề tài các gia đình trẻ ở TP. Hồ Chí Minh, sẽ được xuất bản vào tháng 5 tới với số lượng 250 ngàn cuốn in dần trong ba năm.

Anh có nghĩ là mình có thể làm giàu nhờ viết sách không?

Ở Mỹ, một giáo sư đại học dành 75% thời gian cho việc nghiên cứu và viết sách. Tuy nhiên, một giáo sư uyên bác lắm thì cả đời cũng chỉ viết được năm cuốn sách là cùng. Mỗi đầu sách về nghiên cứu khoa học muốn được xuất bản trước hết phải được duyệt bởi một hội đồng chuyên môn với các điều kiện rất khắt khe. Thế nên một cuốn sách nghiên cứu phải mất cần ít nhất năm năm để thực hiện đủ các khâu thu thập, phỏng vấn, tổng hợp, phân tích dữ liệu…

Trong nghiên cứu anh chú trọng đến khâu thu thập thông tin là thế, vậy trong vai trò một người thầy, anh chú trọng nhất đến điều gì khi hướng dẫn cho sinh viên của mình?

Tôi chọn nghề giảng dạy một phần cũng vì muốn trả ơn cuộc sống đã cho tôi gặp nhiều người thầy giỏi và hết lòng với sinh viên. Trong vai trò người thầy, tôi cố gắng hướng dẫn sinh viên cách dùng lăng kính và kỹ năng của người làm Xã hội học để quan sát sự khác biệt, sự bất bình đẳng giữa các nhóm xã hội trên thế giới. Vì nhiều sinh viên vẫn nghĩ rằng ngành Xã hội học thường dựa trên cảm tính nên tôi luôn làm việc hết mình để chứng minh cho sinh viên thấy được tầm quan trọng của dữ liệu thu thập được dựa trên quan sát và kinh nghiệm thực tế.

Trước khi chuyển về Pomona, tôi đã có bốn năm dạy tại UC Santa Barbara, một trường đại học chuyên về nghiên cứu rất có uy tín. Khi tôi ra đi, các đồng nghiệp và bạn bè đều cho rằng đó không phải là quyết định đúng. Tuy nhiên, theo suy nghĩ của riêng tôi, hầu hết sinh viên tại Pomona đều là con của những gia đình khá giả, thuộc tầng lớp trên trong xã hội Mỹ.

Tôi cho rằng đây mới là những đối tượng cần nghiên cứu nghiêm túc nhất về sự khác biệt và bất bình đẳng giữa các nhóm xã hội. Cách đa số các sinh viên này tìm hiểu thế giới sẽ rất khác với cách sinh viên Trường UC Santa Barbara, cụ thể là sẽ vất vả hơn, gặp nhiều thử thách hơn vì họ chưa được trải nghiệm nhiều từ thực tế cuộc sống như những sinh viên xuất thân từ tầng lớp có thu nhập thấp hơn.

Cảm ơn anh về cuộc trò chuyện thú vị này.

Theo Doanh nhân Sài Gòn Cuối tuần

Xoay Quanh Chuyện Lấy Chồng Việt Kiều

LẤY CHỒNG KHỔ HAY SƯỚNG?

Ngay cả khi chọn một người chồng đang sống tại VN thì cũng cần phải tìm hiểu thật kỹ về người đàn ông mà mình sắp sửa làm bạn đồng hành trên đường đời. Phải không? Ở đâu cũng vậy, dù là đàn ông hay là đàn bà thì cũng có người chân thật, khiêm tốn … nhưng cũng không thiếu những người giả dối, tự phụ… Tốt hay xấu thì khó mà biết được trong một thời gian quen nhau không đủ lâu.

Chồng Việt Kiều

Chồng Việt Kiều

Nói về HẠNH PHÚC VỢ CHỒNG thì cũng không có một phương cách nào để giúp mà tính trước cho được. Nhiều bạn cho là TÌNH YÊU có thể giúp tìm được HẠNH PHÚC. Điều này không sai nhưng cũng chẳng đúng hoàn toàn. Có nhiều cặp đã từng yêu nhau tha thiết,, thề quyết sống chết khi gặp phải những chướng ngại từ mọi phía kể cả từ gia đình. Nhưng sau một thời gian dài chung sống, không ít những đôi vợ chồng này chẳng tìm thấy được hạnh phúc, khi mà họ thấy còn thiếu những thứ khác.. trong cuộc sống, ngoài tình yêu.

Theo tôi thì ngoài TÌNH YÊU ra, vợ chồng cần có một sự CẢM THÔNG, CHỊU ĐỰNG và BIẾT CHIA SẺ trong lúc gặp phải sóng gió của cuộc đời. Gánh nặng về TÌNH CẢM, TÀI CHÁNH của gia đình (Vợ hay Chồng) cũng là một yếu tố rất quan trọng khiến ảnh hưởng đến hạnh phúc lứa đôi. Đã là một người vợ hay là người chồng mà người đó mãi đặt tình cảm dành cho Cha Mẹ, Anh Chị Em không đúng. Hoặc là Cha Mẹ, Anh Chị Em luôn muốn xen vào đời sống riêng tư của hai vợ chồng một cách không cần thiết. Điều nầy chắc chắn sẽ dẫn đến sự đổ vỡ hạnh phúc lứa đôi.

Cũng vậy, nếu Cha Mẹ, Anh Chị Em lại LUÔN là một GÁNH NẶNG TÀI CHÁNH thì chắc chắn hạnh phúc lứa đôi sẽ không thể tìm thấy được. Như vậy thì khi lấy chồng mà thiếu TÌNH YÊU, SỰ CẢM THÔNG, CHỊU ĐỰNG, CHIA SẺ.. cộng thêm gánh nặng TÌNH CẢM & TÀI CHÁNH của gia đình ( một hay cả hai bên) thì làm sao mà tìm thấy HẠNH PHÚC cho được.

BÂY GIỜ THỬ BÀN ĐẾN CHUYỆN LẤY CHỒNG VIỆT KIỀU:

1. Đối với người nữ đang sống tại VN thì anh chàng Việt kiều quả thật là một người xa lạ, khó biết chính xác về bản thân & gia đình của anh này. Có biết được thì chỉ là do nghe anh ta nói ra mà thôi. Có thể đúng, có thể sai… nhiều khi nghe “NỔ” mà cũng không biết nữa.
Không biết rõ về anh thì làm sao mà biết rõ về gia đình của anh chứ?. Làm sao mà biết được tính tình Cha Mẹ, A/C/E của anh thế nào:

– khó chịu hay dễ chịu?
– đạo đức hay thiếu đạo đức?
– có biết thông cảm với con cháu hay không?
– Có thích lấy tiền của con để được khoe với mọi người là con mình có hiếu và mình thì có phước (dĩ nhiên là họ vẫn có tiền riêng đủ sống).

Tất cả đều mờ mịt…!!!???

2. Thường thì mối quan hệ tiền hôn nhân giữa một Việt Kiều và một Người Nữ đang sống tại VN là rất ngắn. Phần nhiều họ đến với nhau khi mà TÌNH YÊU chưa kịp bắt lửa, cứ coi như đó là TÌNH YÊU BẠO PHÁT. Ông Bà ta xưa nay thường nói “Bạo Phát thì Bạo Tàn”. Áp dụng điều nầy cho tình yêu thì cũng chẳng sai!?

3. Một số gia đình người Việt đang sống ở nước ngoài nhưng vẫn còn giữ “Nề Nếp Gia Đình” theo như lúc còn ở VN. Có nghĩa là nhiều thành viên trong gia đình cùng ngụ chung dưới một mái nhà. Tôi không dám phê phán hay đồng thuận cho quan niệm này. Nhưng chắc chắn đó cũng là một yếu tố không kém phần quan trọng làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới.

Người nữ đến từ VN, theo chồng ra nước ngoài mà lại ở chung với gia đình chồng thì thật là khó làm vừa lòng hết mọi thành viên trong gia đình.

Ví dụ:

– Nếu cô con dâu còn giữ phong cách VN. Nấu ăn, rửa chén, quét nhà… là những chuyện gần như phải đảm trách nếu chưa tìm được việc làm (dĩ nhiên là không thể tìm việc làm nhanh được khi vừa mới đến). Các em của anh có thể đang có việc làm, có thể còn đi học..

Trước đây, những việc nầy có thể do Cha Mẹ anh đảm trách và đôi lúc các em của anh phụ giúp.

Từ khi có cô dâu mới. Cha Mẹ anh muốn để vợ anh lo hết với ý nghĩ là mình có được một cô dâu tốt và để khoe với bạn bè gần xa. Các em của anh cũng thấy chị dâu chu toàn nên cũng đẩy việc luôn.

– Nếu nhà mà có 2 cô dâu thì lại càng khổ cho cô dâu mới hơn nữa. Bởi chuyện Mẹ Chồng Nàng Dâu luôn là một “trường thiên tiểu thuyết”, cho nên Mẹ chồng muốn lấy hình ảnh cô dâu mới ra để làm gương mà dạy khéo cô dâu cũ.

– Nếu cô dâu mới mà không đảm đương nổi những việc nhà như thế thì ắt cũng không yên thân được với gia đình chồng!!??

Nếu gặp phải gia đình hiểu biết mà cho phép vợ chồng ra riêng và sẵn sàng giúp đỡ về tinh thần và vật chất thì đó là một may mắn.

4. Thường thì những phụ nữ VN khi lấy chồng nước ngoài là trên vai của họ đã bị đặt một gánh nặng TÀI CHÁNH từ gia đình của chính mình. Những gia đình nghèo chỉ biết kỳ vọng vào sự giúp đỡ của đứa con gái vừa mới lấy được Việt Kiều. Người “vợ mới” đang bị chịu nhiều áp lực từ những sự thay đổi trước một vùng đất mới , một gia đình xa lạ.. mà lại còn cái gánh nặng tài chánh của gia đình gây thêm sức ép thì làm sao tìm thấy được hạnh phúc vợ chồng!?

5. Nếu vợ hoặc chồng mà không biết chia sẻ, không biết chịu đựng thì chắc chắn rằng Hôn Nhân sẽ bị đổ vỡ rất nhanh.
Với những phân tích trên đây, tôi xin được góp ý với những ai sắp lấy chồng (nhất là lấy chồng Việt Kiều) thì phải tìm hiểu thật kỹ về mọi điều đã nêu bên trên.

Theo tôi, lấy chồng hay lấy vợ đều khổ tất, chứ đâu phải là lấy chồng VK mới khổ.

From laychongvietkieu.wordpress.com

Cuộc Sống Người Việt Kiều Ỡ Bên Mỹ Thế Nào

Hơn 20 năm sống ở Mỹ, tôi muốn viết 1 bài luận văn ngắn về cuộc sống của Việt Kiều bên đây, dựa vào kinh nghiệm bản thân. Đầu tiên nếu tôi viết xai chính tả hay đặc các dấu hõi và ngã xay, mong quí vị thông cãm cho. Tôi chỉ viết sự thật về Việt Kiều bên Mỷ, cuộc sống, gia đình, công việc làm, sinh hoạt, etc. Lý do tôi viết bài này là vì có nhiều người hội viên trong trang mạng www.VietDating.us hỏi tôi về cuộc sống bên đây ra sao. Ngay cả có người đang dự định tìm bạn gái hay trai ỡ Mỹ, và muốn biết trước về cuộc sống bên USA này.

Có Làm Thì Mới Có Ăn

Cuoc song viet kieu my

Cuoc song viet kieu my

Tôi muốn nói đến câu này ví nó rất chính xác với cuộc sống bên đây. Ỡ Mỹ, người ta đi làm rất hăng say để trã tiền nhà, bảo hiểm, ăn uốn và các thứ sinh hoạt khác. Có nhiều người làm việc thêm vào bất cứ thời gian rãnh của họ. Vì có nhiều cơ sỡ mở cữa 24 giờ mỗi ngày, ví dụ như chợ Walmart, McDonald, etc. Hầu hết người Việt Nam sang đây đều mua nhà trả góp. Có nghỉa là mình có thể trả trước từ 3% cho đến 99%, sau đó hàng tháng mình trả cho ngân hàng, cho đến 15 hay 30 năm. Tiền bảo hiễm và ăn uốn thì không nhiều lắm. Nếu bạn sang Mỹ thì tôi xin khuyên là nên mua bảo hiểm vì tiền nhà thương bên đây rất mắt.

Giáo Dục và Đại Học

Ở Mỹ thì học sinh từ mẫu giáo đến lớp 12 được học 100% miễn phí. Học sinh không tốn bất cứ lệ phí gì, chỉ tốn tiền ăn hàng ngày. Nếu học sinh có cha mẹ nghèo, thì trường sẻ cho ăn miễn phí luôn. Xe bus sẻ lại 1 khu tập trung rất gần nhà của mổi học sinh và chở đến trường và đưa về ngay chỗ củ. Cũng có nhiều cha mẹ chỡ con cái đi học. Vài tháng thì trường sẻ cho học sinh đi tìm thực tế(field trip) đễ quang sát những gì mà chúng đã học trong trường 1 cách thực tế và trung thực nhất, ví dụ như đi tham quang viện bảo tàn, tòa bạch ốc, các nông trại, etc. Học sinh kém môn nào thì sẻ được giáo viên kèm thêm môn đó. Ở Mỹ thì cô hay thầy giáo không có dạy thêm.

Xe bus cho hoc sinh di hoc

Xe bus cho hoc sinh di hoc

Khi lên đại học, mỗi học sinh có thể mượn tiền của chính phủ, với tỉ lệ tiên lãi rất thấp dành cho sinh viên. Khi ra trường thì trã từ từ khi đi làm rồi.

Công Việc Làm Và Thu Nhập

Đồng lương tối thiểu thì tùy thuộc vào mổi tiểu bang. Có nơi mức sồng thấp thì thu nhập tối thiểu cũng thấp. Thống kê trong năm 2010 cho thấy 3 tiểu bang có người Việt Kiều định cư nhiều nhất là, California($8.00), Washington ($9.04) và Texas($7.25). Có nghĩa là nếu bạn sống tại bang Cali, thì dù công việc thấp thế nào đi chăng nửa, công ty phải trả cho bạn $8.00 đô la mổi giờ làm việc. Đây là mức lương tối thiểu do chính phủ đề ra. Mổi năm thì chính phủ tăng lên mức thu nhập tối thiểu cho từng giờ làm việc để đáp ứng với nhu cầu sinh hoạt mổi người.

Thu nhập của sinh viên mới ra trường thì cũng tùy vào điểm va khả năng chuyên môn của từng người. Trung bình vào năm 2012, mức lương của kế toán khoãng $40,000 1 năm($3,500 mỗi tháng) va lập trình viên là khoãng $50,000 1 năm($4,200 mổi tháng). Mổi năm, nhân viên dược tăng khoãng 2 đến 10%.

Chi tiêu cuộc sống  (cost of living)

Giá cả rất mắt ỡ đây. Tại Mỹ, thì một tô phỡ lớn tốn khoãng $8.00 (200 ngàn đồng Việtnam), mổi bữa ăn trong tiệm đồ ăn nhanh (McDonald, Bugerking, etc) tốn khoãng $5 (60 ngàn đồng). Nếu thuê nhà để sống thì mổi tháng phải trả khoãng từ $750 đến $2,000 (1 triệu 600 ngàn đến 4 triệu 200 ngàn đồng) tùy thuộc vào loại nhà nào. Nhà Vila thì mắc hơn nhà Townhouse hay căn hộ chung cư. Nhà kiểu Vila thì có 3 hay 4 phòng và 2 hay 3 phòng, vừa đủ cho một gia đình có 2 hay 3 con. Có nhiều người độc thân thì họ thuê phòng để tiết kiệm, mổi tháng chỉ trã khoãng $400 (8 triệu 400 ngàn đồng).

Ví dụ như một người đi cắt cỏ mướn, mổi ngày chủ trã 2 triệu, nếu làm 30 ngày trong tháng thì kiếm được 60 triệu đồng VN. Anh ta phải trã tiến ăn, tiền nhà, bảo hiễm, và các thứ khác. Theo tôi nghĩ thì trung bình, mổi tháng, một người phải trã 50% số lương của mình cho mọi thứ tiêu xài. Ví dụ như anh làm cắc cỏ này dư khoãng 30 triệu mổi tháng. Có nghỉa là anh ta chi tiêu 30 triệu mổi tháng. Cho nên ở Mỹ người ta rất sợ thất nghiệp vì chi tiêu quá nhiều. Người VN chúng ta có một điễm hay là biết dành dụm và tiết kiệm, đề phòng nhừng lúc thất nghiệp.

Đây là giá cả ỡ California. Có một số tiểu bang Mỹ giá cả rất rẻ, khoãng chừng phân nữa hay 1/3 chi tiêu tại Cali thôi, như Georgia, Texas, Florida, etc.

Cuộc sống và sinh hoạt

Cuộc sống bên đây nói chung rất tốt cho những ngưòi thích làm việc để kiếm tiền va sẻ là vùng đất đầy cơ hội cho ai thích vương lên. Ở bên mỹ này mọi người đều cạnh tranh rất công bằng. Chỉ cần bạn có tài ở bất cứ lãnh vực nào, thì bạn sẻ được đề cử tiến thân.

Khi đi xin việc làm, bạn có thể lên các website hay đọc trong báo tìm việc làm. Các công việc chân tay như làm cu li thì bạn cũng cần điền đơn và nộp cho người quãng lý, nếu đơn của bạn làm cho người kiễm duyệt thích thú vì hội đủ điều kiện, thì họ sẻ gọi cho bạn để đi phõng vấn. Nếu người ta không gọi cho bạn, thì bạn cũng có thể gọi cho họ và hỏi xem. Nhưng bạn không cần phải đến nơi đó để gặp người quãng lý đâu, vì có thể họ sẻ không tiếp bạn đâu.

Ở bên mỷ thì những người có con cái thì phải gỡi con cho nhà trẻ và đi làm, sau đó thì rước con về và tiếp tục như vậy. Có nhiều người mướn người lại nhà để giữ con cho mình. Nhưng rất khó tìm người giữ trẻ tại nhà vì ít ai thích công việc này, lương thì lại thấp(khoãng $1000 đôla đến $1400 đôla mổi tháng). Chỉ có người thích trẻ con mới làm công việc này. Nhưng đây không phải là Osin phải làm việc nhà, nấu ăn, dọn dẹp, mà người giữ trẻ chỉ giử con cái va cho con cái của quí vị ăn uốn thôi. Củng có 1 số người tốt thì họ sẻ giúp bạn bằng cách nấu ăn cho bạn luôn.

Không được BẠO LỰC trong gia đình hay ngoài xả hội. Nếu bạn đánh chồng, đánh vợ, hay đánh con cái của bạn, thì cảnh sác sẻ bắt bạn. Cho nên cố gắng kiềm chế và không được dùng bạo lực trong gia đình. Đi làm cũng vậy, không được dùng bạo lực. Phong tục người Vietnam chúng ta hay đánh con cái để dạy cho chúng, nhưng bên mỷ này thì họ không cho phép làm như thế.

Tôi chỉ muốn ghi các điều chủ yếu ra đây, nếu quí vị có bất cứ câu hỏi nào, vui lòng ghi vào box Comment bên dưới, tôi sẻ trã lời. Cám ơn và xin chúc 1 ngày an lành và hạnh phúc!

In summary, one comment I got from Vo Vi on Yahoo Answer about how the life of Vietnamese Americans in US are:

– Muốn tiền, muốn làm giàu ? nước Mĩ là nước có nhiều cơ hội cho bạn, nhưng bạn phải cực khổ, vất vả.
– Muốn tự do ? Nước Mĩ không có tuyệt đối tự do, nhưng hôm nào buồn buồn bạn có thể ra đường, đăng báo chửi tổng thống chơi, vô tội vạ … muốn chửi đảng nào cũng tùy í, mặc sức !
– Muốn hưởng lạc ? Cứ cầm tiền qua Mĩ bạn nhé, bạn sẽ được cung phụng như đế vương.
– Muốn du lịch, ngắm cảnh ? Hãy đến nước Mĩ để ngắm những cảnh hùng vĩ, hoành tráng của thiên nhiên được tô điểm hài hòa với những công trình xây dựng tuyệt đẹp.
– Muốn hưởng nhàn ? Ở VN đi, qua đây cực khổ lắm, nói thật đó !

Cuộc sống bên Mỹ nói chung người ta đối xữ với nhau không có phân biệt giai cấp giàu nghèo, giống như Vietnam. Vì ai cũng vậy, cho dù đi hốt rác, hút bụi, cắt cỏ, làm cu li, ở đợ, Osin thì họ cũng có thể mua xe hơi để láy và nhà lầu để ở. Khi ra ngoài đường, rất khó quí vị có thể nhận biết ai giàu và ai nghèo vì mọi người đều ăn mặt bảnh toản và láy xe hơi láng bóng. Làn da thì ai cũng trắng trẻo và sạch sẻ vì họ sống trong thời tiết lạnh và trong nhà thì luôn có máy điều hòa.

Cuộc Sống Của Người Việt Kiều Ỡ Mỹ Bắt Đầu Thế Nào

Học Anh Văn Nếu Muốn Lấy Chồng Việt Kiều Úc, Mỹ Hay Canada

Mình lấy chồng Việt Kiều do sự giới thiệu của bạn bè. Có thể mình may mắn hơn nhiều người là được chồng bảo lãnh êm xuôi và có cuộc sống thuận tiện khi mới qua. Nhưng xem kỹ lại thì mình đã chuẩn bị trước rất nhiều, đó là Anh Văn.

Lay chong viet kieu

Lay chong viet kieu

Khi mới quen anh, mình nghĩ mình có thể gắn bó cuộc đời với anh (cũng có thể mình ham đi Mỹ mới nghĩ vậy). Chính vì thế mình học Anh Văn chuyên cần mà chẳng có ai hay biết gì. Mình chỉ nghỉ đơn giản là đến xứ nào thì mình dùng tiếng xứ đó sẽ giúp cho mình mọi chuyện. Người ngoại quốc đến xứ mình dù chỉ là du lịch, họ mở miệng nói lơ lớ tiếng Việt mình thấy vui vui và cảm phục họ. Mình nghĩ khi mình đến Mỹ, biết một ít Anh Văn thì dân địa phương họ thích mình hơn.

Mình đi học, nghe băng, lên YouTube học nghe thêm và luyện giọng theo các bài học trên YouTube (bạn chỉ cần search “how to speak or communicate American English” là có vô số trên YouTube). Mình ráng lựa phim hài nhẹ nhàng của Mỹ có “caption” tiếng Mỹ xem thêm và xem đi xem lại để biết nhiều tình huống và giọng nói.

Khi mới đến Mỹ, mình rất ngạc nhiên cảnh tượng mới. Rất may mình không ngủ vùi vào ngày đầu tiên do trái giờ vì mình canh giấc ngủ ở Mỹ và ngủ trên máy bay. Vừa đẩy vali vào nhà chồng xong là cùng anh ra ngoài ăn “fastfood”. Anh tế nhị cho mình đặt thức ăn. Sau 15 phút hỏi qua hỏi lại thì mình cũng đặt thức ăn xong và cùng anh ăn vui vẻ.

Anh xin nghĩ phép 1 tuần cho nên tuần đầu tiên là tuần làm giấy tờ và học hỏi thêm. Mọi chuyện khi không thật sự cần anh thì mình ráng sử dụng Anh Văn mình có sẵn để luyện giọng và cách giao tiếp.

Lúc đầu họ khó hiểu vì mình nói theo kiểu văn viết, sau đó mình cũng bắt nhịp kiểu văn nói. Mình để ý nếu nói đúng nhấn (lên xuống) cho dù mình “ngọng” thì họ hiểu ngay. Người Việt mình mắc lỗi là nói ngang (vì Anh Văn không có dấu).

Những tuần đầu buồn chán vì không có gì để làm ngoài chuyện nấu ăn. Ngày anh đi làm chiều về lo ăn uống. Cuối tuần thì đi mọi nơi làm quen.

Ít tuần sau, khi có thẻ xanh, thẻ social thì mình xin giấy phép làm việc ngay cho dù xin giấy phép này tốn tiền nhiều.

Nhờ có Anh Văn nên mình xin một việc chạy bàn ở nhà hàng Mỹ với đồng lương chỉ $8.50/giờ (trước khi trừ thuế thu nhập) và chỉ làm 20 giờ mỗi tuần. Cũng may nhờ nói và hiểu được căn bản cho nên mình nói sao cho khách vui mà không có nịnh hay chèo kéo thêm món ăn thức uống để tiền tip (10%-20% tiền ăn uống) được nhiều hơn.

“Đụng chạm” và chuyện trò với nhiều người trong chỗ làm thì mình thấy cần đi học cho có cái bằng cái nghề. Thay vì mình ham iPhone, iPad, Galaxy, giỏ xách đắt tiền, áo quần hiệu,… thì mình bình dân hơn (hàng sale rất rẻ nếu không chạy theo bên ngoài) để tiết kiệm đi học.

Anh chị em ở VN xin laptop, phone xịn, máy lạnh,… thì mình làm lơ hết vì họ có đủ rồi trong lúc mình lại không có việc ổn định. Họ làm như mình qua đây ra ngỏ là lượm tiền về trong lúc anh đi làm ngày 8 tiếng cực khổ, còn mình phải làm hầu bàn lúc ban đầu.

Học ở trường Đại Học Cộng Đồng thì rẻ, mỗi năm khoảng 4-6 ngàn đô tùy học nhiều hay ít (học ít lâu tốt nghiệp, nhiều mau tốt nghiệp). Mình quyết học 1 cái bằng 2 năm kỹ thuật, mình chọn là nghề là phụ tá cho bác sĩ. Chỉ cần học 3 năm rưỡi (học ít môn hơn mỗi học kỳ để theo kịp vì mình không biết Anh Văn bằng dân bản xứ).

Hiện tại mình học xong 2/3 chương trình trong 3 năm rưỡi và vẫn còn làm hầu bàn bán thời gian ở nhà hàng Mỹ vì việc này có tiền tip nhiều, đủ dành dụm cho việc đi học, giúp ba mẹ ở VN một ít và tiêu dùng tiết kiệm cho bản thân.

Mình cố gắng đi làm đi học thì anh vui lắm. Mọi người xung quanh nhìn mình nể phục.

Các bạn có dự định lấy chồng Việt Kiều thì hãy học Anh Văn thật nhiều ngay bây giờ. Bỏ qua chạy đua iPone, đồ hiệu, đàn đúm với bạn bè để dành thời gian cho tương lai. Bạn bè họ thấy mình sắp làm Việt Kiều nên nói này nói kia để mình tự ái theo họ nhưng thật sự họ không giúp được gì mà còn hại thêm. Bạn bè thân thật sự là họ mong muốn mình chuẩn bị kỹ cho tương lai chứ không rủ mình vào trào lưu vật chất và đánh giá mình qua vật chất.

Gã Việt Kiều Làm Nail Hại Đời Em Gái Họ Tôi

Gã Việt Kiều Làm Nail Hại Đời Em Gái Họ Tôi

(Bài này được trích trong WordPress)

Em Gái Họ Tôi

Cũng nhờ may mắn, cuộc sống của tôi suôn sẻ. Nhờ người bạn học hồi phổ thông theo gia đình qua Mỹ diện HO, nên tôi cũng hiểu phần nào cuộc sống nơi xứ người qua tâm sự của nó qua những dòng thư.

Nó thiếu bạn cho nên nó làm mai tôi với một người ở gần nó. Mọi chuyện êm đẹp và dễ dàng nên chỉ 18 tháng sau tôi làm vợ người ta. Bạn bè biết nhau lâu ở gần nhau làm cho nó và tôi thân nhau.

Do lời khuyên của nó, tôi chuẩn bị kỹ ở VN như học Anh Văn, học vi tính, học lái xe, học may, học làm móng tay chân.

Sau khi đến Mỹ, mấy tháng sau, cùng trợ giúp của gia đình chồng, tôi mướn được chỗ để mở tiệm sửa áo quần nho nhỏ gần nhà. Công việc cũng thuận tiện và có đồng vào đồng ra cũng vui vui tuy rằng chẳng có thể giàu lên được vì mình bỏ công ra chứ không buôn bán.

Trong lúc đó, đứa em gái họ chỉ 19 tuổi thì ganh tỵ vớt tôi và muốn được qua Mỹ như tôi. Do tuổi còn quá trẻ và thiếu may mắn nên gặp gã Việt Kiều nổ. Bằng vài sự kiểm tra nhỏ tôi biết được gã này thất nghiệp, chỉ làm nail, không ổn định cho dù có xa 2000 dặm. Tôi khuyên nó đừng ghanh tỵ và đừng quen tiếp tục.

Nó cứ tin và quen vì gã kia nổ là đang học năm cuối nghành “công chánh” và sẽ đi làm cho nhà nước rất ổn định. Gã không thể nói nghành bằng tiếng Anh và trường tên gì. Con nhỏ em gái họ thì mơ hồ. Nhưng thôi, nó không nghe lời tôi thì nói nhiều cách mấy cũng vậy. Nói nhiều thì bị cho rằng tôi ganh tỵ.

Do làm nail, gã có nhiều tiền mặt, chẳng thể để dành trong ngân hàng, không dám trữ trong nhà sợ cướp, nên có được một số tiền về VN tiêu xài trong mấy tháng rồi qua làm lại. Nhỏ em nó tưởng ngon lành. Vội đi chơi xa với gã đó và đời con gái trẻ không còn nữa.

Gã chơi nó chán thì bỏ. Gã lại cặp con nhỏ gà mờ hám bề ngoài khác.

Nhỏ em họ nó bề ngoài chãnh nhưng bê trong đầy vết thương lòng. Tôi khuyên nhủ nó ráng thu mình ở nhà đừng có chán chường đi chơi và ăn mặc hở hang chụp hình khoe này khoe kia. Còn nhiều cơ hội phía trước. Đầu tiên phải học thật nhiều. Có nhiều kiến thức (cho dù chẳng học đại học) thì vẫn có cơ hội đời và việc làm hơn.

Từ từ nó nghe lời tôi đi học nhiều thứ để hòng có việc làm. Còn nhỏ ở nhà ăn bám ba mẹ thì đi lấy chồng cũng vậy. Đi học là tìm cơ hội.

Bên chồng tôi có một anh tuổi 31. Do không có điều kiện đi học nên đi làm công nhân và làm thêm cuối tuần. Tuy nhiên anh ta cũng rất cầu tiến, học hỏi nhiều thứ để cuộc sống nhiều thú vị. Duyên số không may mắn, quen nhiều cô nhưng chẳng thành với ai nên chán nản và chỉ chăm chú làm ra tiền và đi du lịch thám hiểm nhiều nơi.

Tôi giới thiệu anh ta với nó.

Thời nó thì hiện đại, đâu như thời của tôi chỉ e-mail và chat (ít khi điện thoại vì đắt đỏ). Thời của nó có iPhone và 3G cho nên nó và anh kia hay cầm iPhone nhìn mặt nhau qua camera rất sống động và khá gần gũi.

Nó nghe lời tôi, không đòi hỏi bất cứ cái gì từ anh kia. Gia đình nó không có khổ cho nên quen nhau cứ xem anh kia là trung bình khá chứ không phải Việt Kiều 20 năm về trước.

Tính thu nhập ra tiền VN của anh kia chỉ khoảng 30 triệu mỗi tháng sau khi trừ thuế và chi phí. Ngoài ra còn phải trả xăng, xe, nhà, thuế đất,…. cho nên còn lại cho dành dụm không bao nhiêu.

Nó bắt chước y như tôi: học thật nhiều Anh Văn, học thêm đủ thứ chuyện miễn là thích. Chịu khó đi làm thêm cho dù chỉ là chân chạy bàn trong nhà hàng lịch sự (đàn ông không đến có thể tán gái).

Anh kia ráng dồn phép xin về VN được 11 ngày. Đó là thời gian quý giá với nó vì nó cũng 22 tuổi, tuy con trẻ nhưng đã “qua tay” gã Việt Kiều làm nail kia. Nó giờ mới hiểu Việt Kiều có khả năng cưới vợ VN đem qua được là hiếm có.

Gã Việt Kiều làm nail kia khó đem vợ qua được nếu cưới vợ vì trên giấy tờ không có thu nhập mà là vô công rỗi nghề. Cho dù có làm nail nhưng lấy tiền mặt không khai thuế thì xem như không có giấy tờ về thu nhập. Không có thu nhập thì không bão lãnh được bất cứ ai. Nếu muốn bảo lãnh thì phải xin nhờ người khác chịu trách nhiệm tài chánh cho việc bảo lãnh. Thời giờ ai cũng khó khăn về kinh tế nên ít ai dám đứng ra chịu trách nhiệm tài chánh cho việc bảo lãnh.

Muốn bảo lãnh được vợ, đàn ông Việt Kiều phải có thu nhập tốt, ít ra thu nhập cũng khoảng 2000/tháng trước khi bị trừ thuế. Ngoài ra còn dành dụm cho việc về VN. Khi vợ qua đây phải có tiền cho việc làm giấy tờ, cuộc sống, và hội nhập.

Có gia đình kia, là một gia đình ở làng chài ven biển đi vượt biên. Họ thất học ở VN thì qua đây họ chỉ là lao động bình thường. Đừng phê phán họ hoặc khinh miệt họ chỉ vì họ thất học. Dĩ nhiên thất học thì không thể nào làm Việt Kiều “đúng nghĩa” theo các cô ở VN đặt ra.

Do nghèo và muốn thân thiết bên VN vì ở đây khó mà làm quen các cô vì “gái ít trai nhiều”. Cho nên anh em giúp nhau bão lãnh vợ từng người một qua. Cứ 2 người này đứng tên chung chịu trách nhiệm tài chánh cho người kia cho nên trên giấy tờ đủ thu nhập bảo lãnh. Và ba anh em đều cưới vợ cùng làng (đã từng quen biết) ở VN.

3 cô vợ này ráng đi làm cùng nhau đứng tên chung chịu trách nhiệm tài chánh bảo lãnh từ từ cả nhà riêng của từng 3 người. Họ nghèo nhưng đoàn kết nên chỉ 10 năm họ có một đại gia đình và thân thiết đem từ VN qua đến 24 người. Trong số đó có 4 thanh niên. 4 người này cũng về làng chài cưới vợ đem qua 4 cô. Và tương lai 4 cô này sẽ đem qua nhiều người thân ruột thịt.

Họ biết đoàn kết và nhường nhịn nên hùn tiền nào mở được siêu thị mini và vài nhà hàng. Người nhà và bà con làm với nhau nên từ từ khá lên bằng đồng tiền có trả thuế. Cứ thế “công cuộc cưới vợ ở làng tại VN” và “bão lãnh người thân ruột thịt” cứ tiếp diễn không ngừng.

Tôi sẽ giống họ, lúc đầu bão lãnh ba mẹ, ba mẹ bão lãnh anh em, anh em có người về VN cưới người yêu,… cứ thế bão lãnh nhiều người qua. Em họ tôi cũng sẽ làm thế. Nếu anh em hay bà con biết dẹp bớt ganh tỵ, tị hiềm, mâu thuẫn,… cùng nhau gắn bó sẽ làm được những chuyện lớn. Tuy không có ai xuất chúng để nhanh làm triệu phú nhưng một tập thể người đồng lòng thì tiền triệu làm nên chia ra thì ai cũng khá khá.

Đứa em gái họ hiểu vấn đề. Nếu nó qua đây thì tôi và nó sẽ sát cánh bên vai với nhau để gầy dựng lên cơ nghiệp khá hơn và sẽ có người thân bên chồng bên vợ và các bên khác cùng chung sức thì cái siêu thị mini là chuyện dễ làm để có được cơ nghiệp.

Do đó các bạn nữ ở VN đừng cố phá hoại cơ sở của chồng bằng cách vòi vĩnh ăn tiêu cho “đáng làm vợ Việt Kiều” ở VN. Hãy để dành sức lực ăn chơi đàn đúm với đám bạn khiêu khích kia mà học hành và chuẩn bị trước khi đến Mỹ.

Bây giờ tôi chỉ mong sao cho em họ tôi được duyên thành với anh kia để nó qua đây cho đỡ mặt cảm bị “bóc chanh bỏ vỏ” bởi tay Việt Kiều làm nail rỗi nghề và nổ kia.

Kinh Nghiem Cuoi Vo Vietnam o Viet Nam

Tên tôi là Tony Trần, một người đàn ông người Mỹ gốc Việt sống ở Mỹ một thời gian dài. Tôi muốn nói với bạn kinh nghiệm cá nhân của tôi kết hôn với một người vợ Việt Nam ở Việt Nam, tôi tìm thấy tại một trang web hẹn hò (Tim Ban Online). Khoảng 12 năm trước đây. Tôi đã cố gắng để tìm một cô gái Việt Nam tại một dịch vụ hẹn hò trực tuyến. Tôi tìm thấy cô gái tốt nhất mà tôi từng thấy trước đây. Tên của cô Hương. Khi tôi quyết định đến đó để cưới cô, bạn bè của tôi: “Thôi nào, Tony, không làm điều đó, người đàn ông, cô sẽ để lại cho bạn cho người khác khi cô ấy ở đây”. Họ nói rằng có nhiều cô dâu Việt Nam để lại người chồng của họ sau khi họ đến với phương Tây trong một vài tháng hoặc nhiều năm. Cá nhân tôi không tin rằng. Tôi nghĩ rằng hầu hết các mối quan hệ này bị phá vỡ mà bạn bè của tôi đã đề cập như nam giới lớn tuổi trẻ hơn phụ nữ, không trung thực trong giao tiếp, nói dối, vv.

Tim Ban OnlineTim Ban Online

Bỏ qua với những gì bạn bè của tôi nói, tôi đã đến Việt Nam và đến thăm nhà cô. Cô sống tại thành phố Sài Gòn và gia đình cô đã được tốt đẹp và thân thiện. Cô đang học đại học bởi thời điểm đó và cô ấy đã được dạy kèm một số trẻ em phải trả tiền cho giáo dục của mình. Tôi thích cá tính của mình, thực sự. Bà là một người quản gia tuyệt vời và nồi lớn. Cô xử lý hầu hết việc nhà hoàn hảo. Khi tôi gặp cô ấy ở Sài Gòn, chúng tôi đi ra ngoài, tôi nói với cô ấy về tôi. Tôi không bao giờ nói dối với cô ấy bất cứ điều gì. Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã tham dự trường đại học, đối tác làm việc, vv Cô nói với tôi những điều tương tự về bản thân mình.

Hương là một cô gái xinh đẹp, hấp dẫn và đáng yêu. Cô 5’6 cao và 98 lbs vào thời điểm đó. Cô đã 21 tuổi và trẻ hơn tôi 8 tuổi. Bằng cách nhìn vào thời gian đầu tiên của mình, tôi cảm thấy trong tình yêu với cô ấy. Cách nói chuyện và mỉm cười làm cho tôi vui mừng. Đặc biệt, mắt cô ấy đáng yêu mà tôi có thể chết trong tất cả các thời gian. Sau khi ở đó một tuần, tôi đề nghị với cô ấy và chúng tôi đã kết hôn 10 ngày sau đó. Để cho bạn biết sự thật, tôi không biết nếu tôi đưa ra một quyết định đúng thời điểm đó hay không. Tuy nhiên, tôi nghĩ về ít thời gian của tôi trong chuyến đi này, tôi đã không có sự lựa chọn nhưng để có được kết hôn trước khi tôi đến Mỹ. Tôi tin tưởng cô ấy hoàn toàn nhưng vẫn còn nhớ những gì bạn bè của tôi nói về việc kết hôn với một ai đó mà bạn đã gặp nhau tại trang web hẹn hò Việt (Tim Ban Bon Phuong). Dù sao, chúng tôi đã kết hôn với một tuần trước khi tôi trở về Mỹ.

Sau khi tôi tốt nghiệp và có một công việc và Hương đã đến Mỹ. Chúng tôi đã một lần nữa hạnh phúc để đáp ứng mỗi khác. Tôi thuê một căn hộ và chúng tôi sống với nhau hạnh phúc. Cô học đại học và tốt nghiệp sau 5 năm. Đó là thô trong những tháng đầu tiên của cô ở đây bởi vì tôi đã dạy cho tất cả mọi thứ cô. Bây giờ, cô có một sự nghiệp chuyên nghiệp và các công trình trong một bộ phận IT. Chúng tôi đã có hai con. Tôi mời bạn bè của tôi để thưởng thức bữa tiệc sinh nhật của đứa trẻ thứ hai của tôi. Bạn biết những gì? Họ thừa nhận với tôi rằng họ đã sai khái niệm về hẹn hò hoặc kết hôn với một ai đó bạn gặp trực tuyến (tim ban bon phuong).

Đó là kinh nghiệm cá nhân của tôi về kết hôn với vợ tôi mà tôi đã gặp trực tuyến. Mỗi người đàn ông là khác nhau. Tôi thích để có được kết hôn với một cô gái không chỉ đẹp từ cơ thể và khuôn mặt của cô mà còn đẹp về đặc tính của mình. Vì vậy, con đường đến hôn nhân của tôi là một chút khó khăn nhưng tôi đã hài lòng với những gì tôi đã làm. Vợ tôi là đẹp từ xuất hiện của cô và đặc điểm của cô quá. Đó là giá trị nó mang lại cho cô từ Việt Nam sang Mỹ.

Việt Nam Độc thân các trang web hẹn hò (tim ban bon phuong) là cách tốt nhất để đáp ứng phụ nữ độc thân và đàn ông ở Việt Nam hoặc ở phương Tây. Hiện có hàng ngàn người độc thân Việt Nam đã gặp gỡ trực tuyến một nửa thứ hai của họ. Tiếng Việt dịch vụ hẹn hò là giải pháp. Nếu bạn chưa kết hôn và muốn đáp ứng một bạn đời trực tuyến, sau đó tham gia một trang web hẹn hò duy nhất Việt Nam hiện nay là một ý tưởng tốt. Việt hẹn hò trực tuyến cung cấp cho bạn cơ hội có thể đi du lịch đến thành phố khác nhau, các tiểu bang, và các nước cũng. Cuộc sống là ngắn ngủi, hãy cố gắng đáp ứng một kết hợp hoàn hảo của bạn là ai. Tình yêu sẽ làm cho các đường dài được gần. Hãy nhớ rằng, bạn đời của bạn là yếu tố quan trọng nhất quyết định cho dù bạn đang thành công trong thế giới này hay không. Vì vậy, lựa chọn một đối tác sống động với những chăm sóc được khuyến khích.

Từ kinh nghiệm cá nhân của tôi, tôi có thể tóm tắt những gì tôi nghĩ về việc kết hôn với một người nào đó tại Việt Nam:

  • Tìm một cô gái trẻ từ 5 đến 10 năm, nhưng không quá trẻ,
  • Hãy chắc chắn rằng bạn và cô ấy có một cái gì đó chung,
  • tương tự xuất hiện, nếu bạn đang 5’5, sau đó không có được kết hôn với một cô gái 5’6 là tuổi,
  • Giới thiệu sự thật về bản thân, không nói dối. Nếu bạn là một người bồi bàn, sau đó không nói với cô ấy rằng bạn là chủ sở hữu.

Chúc may mắn cho ai Tim Ban Online.

Dan Ba Viet Nam Hen Ho Ban Trai Online

Phụ nữ Việt độc thân tìm kiếm Đàn ông trực tuyến để đi đến Hôn nhân là một điều phổ biến những ngày này. Mỗi năm, có hàng ngàn người đàn ông người Mỹ gốc Việt (Việt Kiều) kết hôn với cô gái và phụ nữ địa phương tại Việt Nam và bảo lảnh qua Mỹ hoặc các nước Châu Âu khác sống. Họ biết nhau thông qua các trang web Việt Nam hẹn hò. Ở Việt Nam, có hàng ngàn phụ nữ độc thân, những người từ 18 đến 99 tuổi tìm kiếm một nửa thứ hai, sống ở Mỹ, Canada, Úc, Anh, Ý, vv Ngoài ra, có những phụ nữ lớn tuổi ly dị chồng của họ do bạo lực gia đình, cũng tìm bạn trai nước ngoài. Vì đàn ông Việt Nam nghĩ thấp về những góa phụ, hay phụ nữ li dị, những phụ nữ này phải tìm chồng ở nước ngoài. Vì đàn ông nước ngoài tôn trọng phụ nữ hơn nhiều so với đàn ông trong nước. Thông thường, đàn ông Việt Nam sống ở nước ngoài thường không quan tâm về quá khứ của một người phụ nữ. Họ sẵn sàng kết hôn với phụ nữ góa bụa hoặc ly dị ở Việt Nam.

dan ba Viet Nam

dan ba Viet Nam

Trong kỷ nguyên hiện đại, Internet đã mở đường cho phụ nữ độc thân Việt Nam tìm kiếm đối với nam giới trực tuyến. Viếng thăm dịch vụ hẹn hò là cách tốt nhất để giúp không chỉ người độc thân phương Tây mà còn tại VN, phụ nữ độc thân ở Việt Nam để đáp ứng với Vietkieu ở nước ngoài. Các trang web hẹn hò trực tuyến là phương pháp tốt nhất cho phụ nữ độc thân Việt Nam và nam giới để đáp ứng tình yêu trực tuyến. Mỗi năm, hàng ngàn mối quan hệ hạnh phúc và cuộc hôn nhân được tạo ra thông qua các trang web hẹn hò như thế. Đặc biệt, hàng ngàn phụ nữ độc thân Việt Nam tìm kiếm người đàn ông kết hôn đã tìm thấy bạn đời của họ trên Internet. Nói chung, hẹn hò trực tuyến là phương pháp tốt nhất cho người độc thân Việt Nam kết nối với nhau để mối quan hệ và hôn nhân.

Chúng ta đang sống ỡ thế kỹ hiện đại này, quí cô và quí bà nên sử dụng mạng tình yêu online đễ tìm nữa trái tìm ấy. Đừng chần chờ gì nũa vì tuổi thanh xuân đi qua rất nhanh. Phải hành động đễ tìm người bạn đời lý tưỡng. Tình yêu đích thực không tự nhiên mà đến đâu, nều quí vị cứ nằm nhà chờ đợi người ấy, thì có lẻ suốt cuộc đời này, người ấy chẵng đến đâu. Phải hành động mới tìm được người đặc biệt đó. Đăng ký 1 hồ sơ tại trang web tìm bạn bốn phương và tìm bạn đời lý tưỡng hôm nay. Chúc quí vị một ngày an lành.