Archives

Xoay Quanh Chuyện Lấy Chồng Việt Kiều

LẤY CHỒNG KHỔ HAY SƯỚNG?

Ngay cả khi chọn một người chồng đang sống tại VN thì cũng cần phải tìm hiểu thật kỹ về người đàn ông mà mình sắp sửa làm bạn đồng hành trên đường đời. Phải không? Ở đâu cũng vậy, dù là đàn ông hay là đàn bà thì cũng có người chân thật, khiêm tốn … nhưng cũng không thiếu những người giả dối, tự phụ… Tốt hay xấu thì khó mà biết được trong một thời gian quen nhau không đủ lâu.

Chồng Việt Kiều

Chồng Việt Kiều

Nói về HẠNH PHÚC VỢ CHỒNG thì cũng không có một phương cách nào để giúp mà tính trước cho được. Nhiều bạn cho là TÌNH YÊU có thể giúp tìm được HẠNH PHÚC. Điều này không sai nhưng cũng chẳng đúng hoàn toàn. Có nhiều cặp đã từng yêu nhau tha thiết,, thề quyết sống chết khi gặp phải những chướng ngại từ mọi phía kể cả từ gia đình. Nhưng sau một thời gian dài chung sống, không ít những đôi vợ chồng này chẳng tìm thấy được hạnh phúc, khi mà họ thấy còn thiếu những thứ khác.. trong cuộc sống, ngoài tình yêu.

Theo tôi thì ngoài TÌNH YÊU ra, vợ chồng cần có một sự CẢM THÔNG, CHỊU ĐỰNG và BIẾT CHIA SẺ trong lúc gặp phải sóng gió của cuộc đời. Gánh nặng về TÌNH CẢM, TÀI CHÁNH của gia đình (Vợ hay Chồng) cũng là một yếu tố rất quan trọng khiến ảnh hưởng đến hạnh phúc lứa đôi. Đã là một người vợ hay là người chồng mà người đó mãi đặt tình cảm dành cho Cha Mẹ, Anh Chị Em không đúng. Hoặc là Cha Mẹ, Anh Chị Em luôn muốn xen vào đời sống riêng tư của hai vợ chồng một cách không cần thiết. Điều nầy chắc chắn sẽ dẫn đến sự đổ vỡ hạnh phúc lứa đôi.

Cũng vậy, nếu Cha Mẹ, Anh Chị Em lại LUÔN là một GÁNH NẶNG TÀI CHÁNH thì chắc chắn hạnh phúc lứa đôi sẽ không thể tìm thấy được. Như vậy thì khi lấy chồng mà thiếu TÌNH YÊU, SỰ CẢM THÔNG, CHỊU ĐỰNG, CHIA SẺ.. cộng thêm gánh nặng TÌNH CẢM & TÀI CHÁNH của gia đình ( một hay cả hai bên) thì làm sao mà tìm thấy HẠNH PHÚC cho được.

BÂY GIỜ THỬ BÀN ĐẾN CHUYỆN LẤY CHỒNG VIỆT KIỀU:

1. Đối với người nữ đang sống tại VN thì anh chàng Việt kiều quả thật là một người xa lạ, khó biết chính xác về bản thân & gia đình của anh này. Có biết được thì chỉ là do nghe anh ta nói ra mà thôi. Có thể đúng, có thể sai… nhiều khi nghe “NỔ” mà cũng không biết nữa.
Không biết rõ về anh thì làm sao mà biết rõ về gia đình của anh chứ?. Làm sao mà biết được tính tình Cha Mẹ, A/C/E của anh thế nào:

– khó chịu hay dễ chịu?
– đạo đức hay thiếu đạo đức?
– có biết thông cảm với con cháu hay không?
– Có thích lấy tiền của con để được khoe với mọi người là con mình có hiếu và mình thì có phước (dĩ nhiên là họ vẫn có tiền riêng đủ sống).

Tất cả đều mờ mịt…!!!???

2. Thường thì mối quan hệ tiền hôn nhân giữa một Việt Kiều và một Người Nữ đang sống tại VN là rất ngắn. Phần nhiều họ đến với nhau khi mà TÌNH YÊU chưa kịp bắt lửa, cứ coi như đó là TÌNH YÊU BẠO PHÁT. Ông Bà ta xưa nay thường nói “Bạo Phát thì Bạo Tàn”. Áp dụng điều nầy cho tình yêu thì cũng chẳng sai!?

3. Một số gia đình người Việt đang sống ở nước ngoài nhưng vẫn còn giữ “Nề Nếp Gia Đình” theo như lúc còn ở VN. Có nghĩa là nhiều thành viên trong gia đình cùng ngụ chung dưới một mái nhà. Tôi không dám phê phán hay đồng thuận cho quan niệm này. Nhưng chắc chắn đó cũng là một yếu tố không kém phần quan trọng làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới.

Người nữ đến từ VN, theo chồng ra nước ngoài mà lại ở chung với gia đình chồng thì thật là khó làm vừa lòng hết mọi thành viên trong gia đình.

Ví dụ:

– Nếu cô con dâu còn giữ phong cách VN. Nấu ăn, rửa chén, quét nhà… là những chuyện gần như phải đảm trách nếu chưa tìm được việc làm (dĩ nhiên là không thể tìm việc làm nhanh được khi vừa mới đến). Các em của anh có thể đang có việc làm, có thể còn đi học..

Trước đây, những việc nầy có thể do Cha Mẹ anh đảm trách và đôi lúc các em của anh phụ giúp.

Từ khi có cô dâu mới. Cha Mẹ anh muốn để vợ anh lo hết với ý nghĩ là mình có được một cô dâu tốt và để khoe với bạn bè gần xa. Các em của anh cũng thấy chị dâu chu toàn nên cũng đẩy việc luôn.

– Nếu nhà mà có 2 cô dâu thì lại càng khổ cho cô dâu mới hơn nữa. Bởi chuyện Mẹ Chồng Nàng Dâu luôn là một “trường thiên tiểu thuyết”, cho nên Mẹ chồng muốn lấy hình ảnh cô dâu mới ra để làm gương mà dạy khéo cô dâu cũ.

– Nếu cô dâu mới mà không đảm đương nổi những việc nhà như thế thì ắt cũng không yên thân được với gia đình chồng!!??

Nếu gặp phải gia đình hiểu biết mà cho phép vợ chồng ra riêng và sẵn sàng giúp đỡ về tinh thần và vật chất thì đó là một may mắn.

4. Thường thì những phụ nữ VN khi lấy chồng nước ngoài là trên vai của họ đã bị đặt một gánh nặng TÀI CHÁNH từ gia đình của chính mình. Những gia đình nghèo chỉ biết kỳ vọng vào sự giúp đỡ của đứa con gái vừa mới lấy được Việt Kiều. Người “vợ mới” đang bị chịu nhiều áp lực từ những sự thay đổi trước một vùng đất mới , một gia đình xa lạ.. mà lại còn cái gánh nặng tài chánh của gia đình gây thêm sức ép thì làm sao tìm thấy được hạnh phúc vợ chồng!?

5. Nếu vợ hoặc chồng mà không biết chia sẻ, không biết chịu đựng thì chắc chắn rằng Hôn Nhân sẽ bị đổ vỡ rất nhanh.
Với những phân tích trên đây, tôi xin được góp ý với những ai sắp lấy chồng (nhất là lấy chồng Việt Kiều) thì phải tìm hiểu thật kỹ về mọi điều đã nêu bên trên.

Theo tôi, lấy chồng hay lấy vợ đều khổ tất, chứ đâu phải là lấy chồng VK mới khổ.

From laychongvietkieu.wordpress.com

Có Nên Tìm Chồng Việt Kiều Trên Mạng Và Chat Không

Cũng là một cách hay đó các chị.

Em cũng kiếm được chồng như ý trên CHAT. Em có ý định lấy chồng Việt Kiều từ lâu. Bạn bè giới thiệu, bà con giới thiệu, tình cờ gặp nhưng tất cả đều không hạp và không có chuyện trò nhiều.

tim chong viet kieu

tim chong viet kieu

Thà gì em lấy chồng ở Việt Nam mà em thương yêu còn hơn lấy đại ông Việt Kiều mà em không có tình cảm. Nhưng trước tiên em thử tìm tình yêu ở phương xa, nếu ít năm không tìm được thì em cũng an lòng lấy chồng Việt Nam.

Tình cờ theo bạn đến tiệm Internet. Em chỉ tham gia chat cho vui. Thấy trên chat có nhiều Việt Kiều. Từ đó em có ý định thử tìm ý trung nhân Việt Kiều trên chat. Em có nghe nói nhiều Việt Kiều dụ dỗ qua chat rồi về VN có gái để chơi rồi trở lại Mỹ phủi tay. Em tin số phận, nếu mình thật thà và có ý tốt thì mình không gặp thứ ba trợn và xấu xa.

Từ đó em hay vào chat sau khi đi làm về và ăn cơm chiều. Em lấy một nick duy nhất: chatgirlVN22t để mấy anh chàng khác biết là em con gái 22 tuổi. Nếu không ai nối chat với em thì em đọc tin tức, cách nấu ăn, phê bình phim, truyện ngắn,….

Tuy là em không có kinh nghiệm chat nhưng mấy người ba trợn chat chừng 5 câu em biết liền. Những thứ ba trợn lúc đầu có vẻ đàng hoàng, ra vẻ buồn và cô đơn, sau đó nói nhẹ qua chuyện sex thử mình và trở lại chuyện bình thường. Nếu thấy đá nhẹ qua chuyện sex là biết thứ ba trợn thì em không bao giờ chat nữa. Có mấy người thân mật thì cho biết tên, nơi ở, làm gì, thích gì,… và luôn giữ một nick. Mấy người như thế này em mới chat tiếp.

Cứ mỗi ngày em dành 1 giờ chat. Không ai chat thì em vẫn đọc nhiều thứ để biết nhiều.

Một hôm anh kết nối em và chào hỏi. Ảnh nói là tự nhiên thấy dư thời gian vào chat và hỏi em chat vài câu cho vui. Em đồng ý. Em và anh ấy nói chuyện rất dè chừng và ít. Ảnh cũng nói anh đang chat với nhiều người vì ảnh bị kết nối. Em hỏi ảnh làm gì, ở đâu, vui buồn, môi trường sống,… Ảnh trả lời khá cuốn hút làm em theo bám anh hỏi hoài.

Em hỏi anh là có hay chat không vì em cảm thấy thích chat với anh. Anh trả lời cũng hiếm chat vì không có time; khi nào quá rảnh mới vào chat cho vui, ảnh cho lại email.

Từ đó em ít chat chỉ email qua lại với anh. Em thấy anh có thể là ý trung nhân của minh cho nên không chat với ai để toàn tâm toàn ý trò chuyện cùng anh qua e-mail.

Dần dần em và anh thân nhau, anh email cho em buổi trưa hay buổi tối. Em thì email cho anh chỉ buổi tối. Cuối tuần thì có thể hẹn nhau chat hoặc có thể điện thoại. Nếu anh bận việc cùng gia đình hay bạn bè thì anh có nhắn trước.

Em có cảm giác anh là người thật thà, trung thực, dám chịu trách nhiệm những gì mình nói,… Em rất tin tưởng.

Chừng 4 tháng sau, tụi em mới dám gởi hình qua bưu điện cho nhau. Anh nói em không có xấu như em thường nói (em luôn nói em xấu tệ để thử anh). Anh thì nhìn cao ráo có chút điển trai. Từ đó em và anh thỉnh thoảng gởi thiệp chúc nhau và viết thư.

Em mỏi mòn chờ đợi tình cảm từ phía anh nhưng em kiên nhẫn vì cả hai xa và chưa thấy mặt nhau.

Hơn một năm sau, anh về Việt Nam thăm bà con và có ghé thăm em. Hai đứa vui lắm và nói chuyện y như quen thân thiết nhau lâu lắm rồi. Giữa hai đứa chẳng có gì gọi là tình cảm trai gái. Em cố gắng dằn lòng nhưng không giấu được nét buồn.

Khi anh về, hai đứa vẫn liên lạc nhau như bình thường, còn em thì thổn thức vì biết rằng em yêu anh. Em nhớ anh hằng ngày và thường lấy hình anh ra xem.

Rồi 7 tháng sau nữa, anh về bất ngờ. Anh bất ngờ hẹn em ở khách sạn. Hai đứa vui mừng ôm chầm nhau hôn nhau thắm thiết cho dù anh chưa bao giờ nói yêu em. Em từ đó hiểu anh cũng yêu em nhưng dằn trong lòng không nói ra.

Hai đứa tuy không mảnh vải che thân trên giường và tạo cảm giác cho nhau nhưng chưa vượt quá giới hạn. Anh nói là hãy để dành cho đêm tân hôn. Em muốn cho anh tất cả nhưng nghĩ đếm đêm tân hôn khiến lòng em chùn bước và phục anh hơn.

Ngày cưới cũng đến năm sau nữa và đêm tân hôn em thật toại nguyện vì anh nhẹ nhàng và khéo léo làm em sung sướng và ít đau đớn. Em thấy yêu anh hơn bao giờ hết.

8 tháng sau em qua Mỹ sống với anh. Cuộc sống thật hạnh phúc và êm đềm và đến giờ tụi em có 2 đứa con.

Hạnh phúc lắm phải không các chị?

Do đó kinh nghiệm tìm chồng Việt Kiều trên CHAT của em là:

– Chân thật nhưng lúc đầu không phải cái gì cũng nói ra hết
– Email thường xuyên, nếu không thường xuyên nên bỏ
– Nên biết ít nhất 2 số điện thoại: nhà và mobile của anh
– Nên biết địa chỉ nhà để gởi thư và thiệp qua lại
– So sánh lời nói hôm nay và xưa, xem nói có thật hay không
– Đừng bao giờ xin tiền, nếu có cho cũng đừng có lấy
– Khi anh đề nghị tặng quà trị giá cao thì nên từ chối, chỉ cần tấm thiệp nhân dịp sinh nhật, tết, lễ,…
– Nên đọc và xem nhiều phim văn thơ nhạc lãng mạn để dùng ẩn ý tình cảm cho nhau tạo nên nét lãng mạn đẹp cho dù không gặp mặt nhau

Em dừng tại đây, em chúc các chị tìm được chồng Việt Kiều như ý.

Học Anh Văn Nếu Muốn Lấy Chồng Việt Kiều Úc, Mỹ Hay Canada

Mình lấy chồng Việt Kiều do sự giới thiệu của bạn bè. Có thể mình may mắn hơn nhiều người là được chồng bảo lãnh êm xuôi và có cuộc sống thuận tiện khi mới qua. Nhưng xem kỹ lại thì mình đã chuẩn bị trước rất nhiều, đó là Anh Văn.

Lay chong viet kieu

Lay chong viet kieu

Khi mới quen anh, mình nghĩ mình có thể gắn bó cuộc đời với anh (cũng có thể mình ham đi Mỹ mới nghĩ vậy). Chính vì thế mình học Anh Văn chuyên cần mà chẳng có ai hay biết gì. Mình chỉ nghỉ đơn giản là đến xứ nào thì mình dùng tiếng xứ đó sẽ giúp cho mình mọi chuyện. Người ngoại quốc đến xứ mình dù chỉ là du lịch, họ mở miệng nói lơ lớ tiếng Việt mình thấy vui vui và cảm phục họ. Mình nghĩ khi mình đến Mỹ, biết một ít Anh Văn thì dân địa phương họ thích mình hơn.

Mình đi học, nghe băng, lên YouTube học nghe thêm và luyện giọng theo các bài học trên YouTube (bạn chỉ cần search “how to speak or communicate American English” là có vô số trên YouTube). Mình ráng lựa phim hài nhẹ nhàng của Mỹ có “caption” tiếng Mỹ xem thêm và xem đi xem lại để biết nhiều tình huống và giọng nói.

Khi mới đến Mỹ, mình rất ngạc nhiên cảnh tượng mới. Rất may mình không ngủ vùi vào ngày đầu tiên do trái giờ vì mình canh giấc ngủ ở Mỹ và ngủ trên máy bay. Vừa đẩy vali vào nhà chồng xong là cùng anh ra ngoài ăn “fastfood”. Anh tế nhị cho mình đặt thức ăn. Sau 15 phút hỏi qua hỏi lại thì mình cũng đặt thức ăn xong và cùng anh ăn vui vẻ.

Anh xin nghĩ phép 1 tuần cho nên tuần đầu tiên là tuần làm giấy tờ và học hỏi thêm. Mọi chuyện khi không thật sự cần anh thì mình ráng sử dụng Anh Văn mình có sẵn để luyện giọng và cách giao tiếp.

Lúc đầu họ khó hiểu vì mình nói theo kiểu văn viết, sau đó mình cũng bắt nhịp kiểu văn nói. Mình để ý nếu nói đúng nhấn (lên xuống) cho dù mình “ngọng” thì họ hiểu ngay. Người Việt mình mắc lỗi là nói ngang (vì Anh Văn không có dấu).

Những tuần đầu buồn chán vì không có gì để làm ngoài chuyện nấu ăn. Ngày anh đi làm chiều về lo ăn uống. Cuối tuần thì đi mọi nơi làm quen.

Ít tuần sau, khi có thẻ xanh, thẻ social thì mình xin giấy phép làm việc ngay cho dù xin giấy phép này tốn tiền nhiều.

Nhờ có Anh Văn nên mình xin một việc chạy bàn ở nhà hàng Mỹ với đồng lương chỉ $8.50/giờ (trước khi trừ thuế thu nhập) và chỉ làm 20 giờ mỗi tuần. Cũng may nhờ nói và hiểu được căn bản cho nên mình nói sao cho khách vui mà không có nịnh hay chèo kéo thêm món ăn thức uống để tiền tip (10%-20% tiền ăn uống) được nhiều hơn.

“Đụng chạm” và chuyện trò với nhiều người trong chỗ làm thì mình thấy cần đi học cho có cái bằng cái nghề. Thay vì mình ham iPhone, iPad, Galaxy, giỏ xách đắt tiền, áo quần hiệu,… thì mình bình dân hơn (hàng sale rất rẻ nếu không chạy theo bên ngoài) để tiết kiệm đi học.

Anh chị em ở VN xin laptop, phone xịn, máy lạnh,… thì mình làm lơ hết vì họ có đủ rồi trong lúc mình lại không có việc ổn định. Họ làm như mình qua đây ra ngỏ là lượm tiền về trong lúc anh đi làm ngày 8 tiếng cực khổ, còn mình phải làm hầu bàn lúc ban đầu.

Học ở trường Đại Học Cộng Đồng thì rẻ, mỗi năm khoảng 4-6 ngàn đô tùy học nhiều hay ít (học ít lâu tốt nghiệp, nhiều mau tốt nghiệp). Mình quyết học 1 cái bằng 2 năm kỹ thuật, mình chọn là nghề là phụ tá cho bác sĩ. Chỉ cần học 3 năm rưỡi (học ít môn hơn mỗi học kỳ để theo kịp vì mình không biết Anh Văn bằng dân bản xứ).

Hiện tại mình học xong 2/3 chương trình trong 3 năm rưỡi và vẫn còn làm hầu bàn bán thời gian ở nhà hàng Mỹ vì việc này có tiền tip nhiều, đủ dành dụm cho việc đi học, giúp ba mẹ ở VN một ít và tiêu dùng tiết kiệm cho bản thân.

Mình cố gắng đi làm đi học thì anh vui lắm. Mọi người xung quanh nhìn mình nể phục.

Các bạn có dự định lấy chồng Việt Kiều thì hãy học Anh Văn thật nhiều ngay bây giờ. Bỏ qua chạy đua iPone, đồ hiệu, đàn đúm với bạn bè để dành thời gian cho tương lai. Bạn bè họ thấy mình sắp làm Việt Kiều nên nói này nói kia để mình tự ái theo họ nhưng thật sự họ không giúp được gì mà còn hại thêm. Bạn bè thân thật sự là họ mong muốn mình chuẩn bị kỹ cho tương lai chứ không rủ mình vào trào lưu vật chất và đánh giá mình qua vật chất.

Gã Việt Kiều Làm Nail Hại Đời Em Gái Họ Tôi

Gã Việt Kiều Làm Nail Hại Đời Em Gái Họ Tôi

(Bài này được trích trong WordPress)

Em Gái Họ Tôi

Cũng nhờ may mắn, cuộc sống của tôi suôn sẻ. Nhờ người bạn học hồi phổ thông theo gia đình qua Mỹ diện HO, nên tôi cũng hiểu phần nào cuộc sống nơi xứ người qua tâm sự của nó qua những dòng thư.

Nó thiếu bạn cho nên nó làm mai tôi với một người ở gần nó. Mọi chuyện êm đẹp và dễ dàng nên chỉ 18 tháng sau tôi làm vợ người ta. Bạn bè biết nhau lâu ở gần nhau làm cho nó và tôi thân nhau.

Do lời khuyên của nó, tôi chuẩn bị kỹ ở VN như học Anh Văn, học vi tính, học lái xe, học may, học làm móng tay chân.

Sau khi đến Mỹ, mấy tháng sau, cùng trợ giúp của gia đình chồng, tôi mướn được chỗ để mở tiệm sửa áo quần nho nhỏ gần nhà. Công việc cũng thuận tiện và có đồng vào đồng ra cũng vui vui tuy rằng chẳng có thể giàu lên được vì mình bỏ công ra chứ không buôn bán.

Trong lúc đó, đứa em gái họ chỉ 19 tuổi thì ganh tỵ vớt tôi và muốn được qua Mỹ như tôi. Do tuổi còn quá trẻ và thiếu may mắn nên gặp gã Việt Kiều nổ. Bằng vài sự kiểm tra nhỏ tôi biết được gã này thất nghiệp, chỉ làm nail, không ổn định cho dù có xa 2000 dặm. Tôi khuyên nó đừng ghanh tỵ và đừng quen tiếp tục.

Nó cứ tin và quen vì gã kia nổ là đang học năm cuối nghành “công chánh” và sẽ đi làm cho nhà nước rất ổn định. Gã không thể nói nghành bằng tiếng Anh và trường tên gì. Con nhỏ em gái họ thì mơ hồ. Nhưng thôi, nó không nghe lời tôi thì nói nhiều cách mấy cũng vậy. Nói nhiều thì bị cho rằng tôi ganh tỵ.

Do làm nail, gã có nhiều tiền mặt, chẳng thể để dành trong ngân hàng, không dám trữ trong nhà sợ cướp, nên có được một số tiền về VN tiêu xài trong mấy tháng rồi qua làm lại. Nhỏ em nó tưởng ngon lành. Vội đi chơi xa với gã đó và đời con gái trẻ không còn nữa.

Gã chơi nó chán thì bỏ. Gã lại cặp con nhỏ gà mờ hám bề ngoài khác.

Nhỏ em họ nó bề ngoài chãnh nhưng bê trong đầy vết thương lòng. Tôi khuyên nhủ nó ráng thu mình ở nhà đừng có chán chường đi chơi và ăn mặc hở hang chụp hình khoe này khoe kia. Còn nhiều cơ hội phía trước. Đầu tiên phải học thật nhiều. Có nhiều kiến thức (cho dù chẳng học đại học) thì vẫn có cơ hội đời và việc làm hơn.

Từ từ nó nghe lời tôi đi học nhiều thứ để hòng có việc làm. Còn nhỏ ở nhà ăn bám ba mẹ thì đi lấy chồng cũng vậy. Đi học là tìm cơ hội.

Bên chồng tôi có một anh tuổi 31. Do không có điều kiện đi học nên đi làm công nhân và làm thêm cuối tuần. Tuy nhiên anh ta cũng rất cầu tiến, học hỏi nhiều thứ để cuộc sống nhiều thú vị. Duyên số không may mắn, quen nhiều cô nhưng chẳng thành với ai nên chán nản và chỉ chăm chú làm ra tiền và đi du lịch thám hiểm nhiều nơi.

Tôi giới thiệu anh ta với nó.

Thời nó thì hiện đại, đâu như thời của tôi chỉ e-mail và chat (ít khi điện thoại vì đắt đỏ). Thời của nó có iPhone và 3G cho nên nó và anh kia hay cầm iPhone nhìn mặt nhau qua camera rất sống động và khá gần gũi.

Nó nghe lời tôi, không đòi hỏi bất cứ cái gì từ anh kia. Gia đình nó không có khổ cho nên quen nhau cứ xem anh kia là trung bình khá chứ không phải Việt Kiều 20 năm về trước.

Tính thu nhập ra tiền VN của anh kia chỉ khoảng 30 triệu mỗi tháng sau khi trừ thuế và chi phí. Ngoài ra còn phải trả xăng, xe, nhà, thuế đất,…. cho nên còn lại cho dành dụm không bao nhiêu.

Nó bắt chước y như tôi: học thật nhiều Anh Văn, học thêm đủ thứ chuyện miễn là thích. Chịu khó đi làm thêm cho dù chỉ là chân chạy bàn trong nhà hàng lịch sự (đàn ông không đến có thể tán gái).

Anh kia ráng dồn phép xin về VN được 11 ngày. Đó là thời gian quý giá với nó vì nó cũng 22 tuổi, tuy con trẻ nhưng đã “qua tay” gã Việt Kiều làm nail kia. Nó giờ mới hiểu Việt Kiều có khả năng cưới vợ VN đem qua được là hiếm có.

Gã Việt Kiều làm nail kia khó đem vợ qua được nếu cưới vợ vì trên giấy tờ không có thu nhập mà là vô công rỗi nghề. Cho dù có làm nail nhưng lấy tiền mặt không khai thuế thì xem như không có giấy tờ về thu nhập. Không có thu nhập thì không bão lãnh được bất cứ ai. Nếu muốn bảo lãnh thì phải xin nhờ người khác chịu trách nhiệm tài chánh cho việc bảo lãnh. Thời giờ ai cũng khó khăn về kinh tế nên ít ai dám đứng ra chịu trách nhiệm tài chánh cho việc bảo lãnh.

Muốn bảo lãnh được vợ, đàn ông Việt Kiều phải có thu nhập tốt, ít ra thu nhập cũng khoảng 2000/tháng trước khi bị trừ thuế. Ngoài ra còn dành dụm cho việc về VN. Khi vợ qua đây phải có tiền cho việc làm giấy tờ, cuộc sống, và hội nhập.

Có gia đình kia, là một gia đình ở làng chài ven biển đi vượt biên. Họ thất học ở VN thì qua đây họ chỉ là lao động bình thường. Đừng phê phán họ hoặc khinh miệt họ chỉ vì họ thất học. Dĩ nhiên thất học thì không thể nào làm Việt Kiều “đúng nghĩa” theo các cô ở VN đặt ra.

Do nghèo và muốn thân thiết bên VN vì ở đây khó mà làm quen các cô vì “gái ít trai nhiều”. Cho nên anh em giúp nhau bão lãnh vợ từng người một qua. Cứ 2 người này đứng tên chung chịu trách nhiệm tài chánh cho người kia cho nên trên giấy tờ đủ thu nhập bảo lãnh. Và ba anh em đều cưới vợ cùng làng (đã từng quen biết) ở VN.

3 cô vợ này ráng đi làm cùng nhau đứng tên chung chịu trách nhiệm tài chánh bảo lãnh từ từ cả nhà riêng của từng 3 người. Họ nghèo nhưng đoàn kết nên chỉ 10 năm họ có một đại gia đình và thân thiết đem từ VN qua đến 24 người. Trong số đó có 4 thanh niên. 4 người này cũng về làng chài cưới vợ đem qua 4 cô. Và tương lai 4 cô này sẽ đem qua nhiều người thân ruột thịt.

Họ biết đoàn kết và nhường nhịn nên hùn tiền nào mở được siêu thị mini và vài nhà hàng. Người nhà và bà con làm với nhau nên từ từ khá lên bằng đồng tiền có trả thuế. Cứ thế “công cuộc cưới vợ ở làng tại VN” và “bão lãnh người thân ruột thịt” cứ tiếp diễn không ngừng.

Tôi sẽ giống họ, lúc đầu bão lãnh ba mẹ, ba mẹ bão lãnh anh em, anh em có người về VN cưới người yêu,… cứ thế bão lãnh nhiều người qua. Em họ tôi cũng sẽ làm thế. Nếu anh em hay bà con biết dẹp bớt ganh tỵ, tị hiềm, mâu thuẫn,… cùng nhau gắn bó sẽ làm được những chuyện lớn. Tuy không có ai xuất chúng để nhanh làm triệu phú nhưng một tập thể người đồng lòng thì tiền triệu làm nên chia ra thì ai cũng khá khá.

Đứa em gái họ hiểu vấn đề. Nếu nó qua đây thì tôi và nó sẽ sát cánh bên vai với nhau để gầy dựng lên cơ nghiệp khá hơn và sẽ có người thân bên chồng bên vợ và các bên khác cùng chung sức thì cái siêu thị mini là chuyện dễ làm để có được cơ nghiệp.

Do đó các bạn nữ ở VN đừng cố phá hoại cơ sở của chồng bằng cách vòi vĩnh ăn tiêu cho “đáng làm vợ Việt Kiều” ở VN. Hãy để dành sức lực ăn chơi đàn đúm với đám bạn khiêu khích kia mà học hành và chuẩn bị trước khi đến Mỹ.

Bây giờ tôi chỉ mong sao cho em họ tôi được duyên thành với anh kia để nó qua đây cho đỡ mặt cảm bị “bóc chanh bỏ vỏ” bởi tay Việt Kiều làm nail rỗi nghề và nổ kia.