Archive | October 2012

Lấy Chồng Hàn Quốc Sướng Hay Khổ

“Sau một tháng ‘xuất ngoại’, một đêm tỉnh dậy, mình hết hồn khi thấy đầu chồng trọc lốc. Hóa ra, khi sang tìm vợ anh ta đã đội tóc giả mà mình và gia đình không biết”, chị Liên kể về kỷ niệm khó quên những ngày xa xứ.

Chị Liên là một trong số 34 cô dâu Việt Nam lấy chồng và sinh sống tại Hàn Quốc được trở về thăm quê hương từ 24/9 đến 2/10 năm nay, trong khuôn khổ chương trình do Quỹ Phụ nữ Hàn Quốc tổ chức. Đây là lần thứ 4 đoàn cô dâu Việt Nam về thăm quê kể từ lần đầu được tổ chức vào năm 2007.

Cô gái 28 tuổi, quê Thủy Nguyên, Hải Phòng cho biết, chị cưới cuối năm 2006 và bay sang Hàn Quốc đầu năm 2007. Là con gái đầu lòng trong một gia đình có 4 con nghèo khó, chị từng mong ra nước ngoài sẽ có điều kiện đỡ đần bố mẹ được phần nào. “Thế mà từ lúc đi tới giờ chưa bao giờ gửi được một đồng nào về. Hôm cậu em trai cưới mình cũng không có quà gì, bảo chồng gọi điện anh ấy cũng không chịu. Mình vừa gọi điện xin lỗi bố mẹ vừa nuốt nước mắt”, chị thổ lộ.

Chồng chị Liên là người đàn ông 48 tuổi, dáng nhỏ bé, nước da ngăm đen. Anh là công nhân in hộp giấy. Trước đây, đồng lương của anh cũng đủ cho gia đình chi tiêu, nhưng từ khi anh phải làm phẫu thuật trồng răng giả và cấy tóc, chi phí tốn kém, thì kinh tế gia đình trở nên eo hẹp.

Theo chồng về nước, chị mới biết, cuộc sống ở nhà anh còn cơ cực gấp nhiều lần gia đình mình. Bố anh mất sớm, mẹ làm nông nghiệp. Sau đám cưới, Liên phải cùng mẹ chồng cuốc đất, cấy lúa, trồng đào. Làm việc quá vất vả khiến lần đầu mang thai chị bị băng huyết. Sau khi sinh lần thứ hai, mẹ chồng đã bắt chị cắt dạ con vì không có tiền để nuôi thêm đứa trẻ nữa.

Đôi vợ chồng Việt – Hàn cùng cậu con trai nhỏ trong niềm vui trở về quê ngoại lần đầu tiên. Ảnh: Minh Thùy.

Hiện tại, hai vợ chồng chị từ Chơn Chu đã chuyển lên Chơn Uop, thuê một căn nhà nhỏ ở riêng. Kinh tế eo hẹp, chị Liên đã gửi con đi nhà trẻ rồi tìm việc rửa bát thuê cho một nhà hàng gần nhà, kiếm mỗi tháng ít tiền. “Em biết cảnh mình nên cũng hà tiện lắm, chả bao giờ dám dùng mỹ phẩm gì, dù bên đó phụ nữ ai cũng làm đẹp”, chị nói.

Sang Hàn Quốc vài năm nhưng vốn tiếng Hàn của chị khá ít ỏi. “Lúc mình sang đúng vụ trồng thuốc lào nên không có thời gian học, sau đó thì đẻ liền tù tì hai đứa con nên cô giáo có đến dạy cũng chỉ biết viết lại, mình dán lên rồi thỉnh thoảng ngó qua”, chị kể.

Nói về những ngày vừa về lại quê nhà, người mẹ trẻ rưng rưng nước mắt. Lúc nhìn thấy con, bố mẹ chị vui mừng bao nhiêu, lúc chị rời đi, cả nhà lại nước mắt như mưa vì không biết ngày nào mới được gặp lại. Chị thương đứa em gái tật nguyền chẳng có tiền chữa trị, vẫn mỏi mòn đợi chờ mà chị chẳng giúp được gì.

“Có mấy người quen nhờ em mai mối để sang bên đó lấy chồng, nhưng em không dám nhận. Em đã khổ lắm rồi, không muốn ai giống em nữa”, chị nghẹn ngào.

Khi được hỏi “Nếu khổ vậy, chị có bao giờ nghĩ đến việc tự giải thoát cho mình”, Liên cười buồn: “Xấu hay tốt thì cũng là chồng mình rồi. Những nỗi khổ của em, em chỉ muốn đậy thật kín lại thôi. Em không bao giờ trở về. Có gì em cũng chịu được hết”.

Một cô dâu Việt bày tỏ sự thích thú khi bế con xem các gia đình bạn tham gia một trò chơi. Ảnh: Minh Thùy.

Về nước lần này cùng chị Liên có 33 cô dâu khác, trong đó có 20 cô dâu ở miền Nam, còn lại là ở miền Bắc. Mỗi người trong số họ có cuộc sống khác nhau, người vui, kẻ buồn, nhưng ai cũng mong ngóng ngày trở về thăm người thân.

Chị Liễu là cô gái miền quan họ Bắc Ninh, có dáng vẻ bề ngoài khá giống phụ nữ Hàn Quốc, với đôi mắt một mí, dáng người cao, mảnh. Suốt buổi giao lưu giữa các gia đình vợ Việt, chồng Hàn được tổ chức tại Grand Plaza (Hà Nội) ngày cuối tuần qua, chị Liễu hầu như không tham gia nhiều vào các trò chơi, mà chủ yếu trông chừng, chơi đùa với 3 đứa con, đứa lớn nhất 6 tuổi, bé nhỏ nhất hơn 2 tuổi.

Khi có người hỏi chuyện, chị lảng đi, nói bằng giọng lơ lớ như người nước ngoài mới học tiếng Việt: “Quên hết tiếng rồi, sao mà nói gì được”. Chị cho biết, vợ chồng chị đều là công nhân, lương thấp. Cả 3 đứa con của chị cũng không biết nói tiếng Việt vì “mẹ làm gì có thời gian mà dạy”.

Trong lúc mọi người đang hò reo theo một trò chơi tập thể, Bùi Thị Vui (Kiến Thụy, Hải Phòng) ngồi nựng nịu cô con gái gần 2 tuổi. Hỏi chồng đâu, Vui chỉ ra góc sảnh rộng, nơi một người đàn ông to béo đang ngồi bệt, ôm bụng, mệt mỏi. Vui nói: “Anh ấy yếu lắm, đang mệt quá nên ra đó ngồi nghỉ”.

Cô gái 22 tuổi này có dáng người nhỏ nhắn, gương mặt hiền lành, sang Hàn từ năm 2008. Chồng Vui bị dị tật bẩm sinh ở bụng và chân nên không thể đi làm hay giúp vợ nhiều việc. Hiện tại cả gia đình cô sống nhờ khoản tiền trợ cấp cho người tàn tật từ nhà nước. “Kinh tế khó khăn nên mình đang cố gắng học giỏi tiếng Hàn để xin đi làm phiên dịch, kiếm thêm chút tiền lo cho gia đình”, Vui nói.

Vui cũng cho biết dù khá vất vả trong việc chăm sóc chồng, con, lo nội trợ, nhưng cô vẫn thoải mái vì ông xã khá cởi mở, lại chiều vợ, tất cả những dịp đơn vị hỗ trợ phụ nữ Việt ở Hàn tổ chức đi chơi, hội họp, anh đều động viên vợ tham gia vì sợ cô ở nhà suốt ngày sẽ buồn.

Còn anh Cha Ky Yong, chồng Vui, 35 tuổi, ở tỉnh DeKu (Hàn Quốc) vừa thở dốc vừa tâm sự, anh cũng mừng vì thấy vợ rất vui mấy hôm được ở bên bố mẹ, người thân. “Nếu có điều kiện sau này mình cũng cho vợ về lần nữa, nhưng chưa biết có lo được không”, anh nói.

Nhớ lại gần 4 năm trước tới Việt Nam tìm vợ, hôm đó, anh được công ty môi giới dẫn đến xem mặt rất nhiều phụ nữ, mỗi người được đánh theo số thứ tự. “Tôi ưng Vui vì biết cô ấy lớn lên trong một gia đình nghèo khó. Tôi cần một người vợ biết chịu cơ cực. Các cô gái Hàn Quốc thì rất xa xỉ. Họ trang điểm, ăn xài… tốn kém lắm”, anh Cha kể lại.

Nhìn cô con gái đang khóc to trên tay mẹ vì mệt và sợ trước đông người lạ, ánh mắt anh Cha lộ vẻ lo lắng, xót xa. Anh thổ lộ thêm: “Suốt mấy năm qua, Vui đã chăm lo cho bố mẹ tôi, nuôi dưỡng em trai tôi và sinh cho tôi một cô con gái kháu khỉnh. Tôi rất hài lòng và biết sự lựa chọn của mình có ý nghĩa”.

Theo bà Cho Hyoung, chủ tịch Quỹ Phụ nữ Hàn Quốc, chương trình hỗ trợ phụ nữ di trú về thăm quê hương không chỉ đem lại niềm vui cho các cô dâu Việt khi gặp lại người thân mà còn giúp các chú rể và những đứa con hiểu hơn về hoàn cảnh, nơi sinh của vợ, mẹ mình. Tính từ năm 2007 đến năm nay, chương trình đã đưa tổng cộng 567 người thuộc 157 gia đình phụ nữ di trú về thăm quê.

Cũng tại cuộc hội ngộ tương tự vào năm ngoái, Đại sứ Hàn Quốc Park Suk Hwan cho biết, hiện Hàn Quốc có khoảng 40.000 cô dâu người Việt, và những người này được coi là “máu thịt” của dân tộc Hàn vì đã sinh ra các thế hệ tương lai cho Hàn Quốc nên chính phủ sẽ cố gắng để đảm bảo quyền lợi cho họ. Tuy vậy, chính phủ cũng không thể đi sâu tìm hiểu xem gia đình này có hạnh phúc hay không để biết giúp đỡ họ. Vì thế, ông khuyên, trước khi lấy chồng Hàn Quốc, chị em cần tìm hiểu kỹ người bạn đời tương lai của mình cũng như về văn hóa, nếp sống của gia đình, đất nước họ.

Minh Thùy

Gã Việt Kiều Làm Nail Hại Đời Em Gái Họ Tôi

Gã Việt Kiều Làm Nail Hại Đời Em Gái Họ Tôi

(Bài này được trích trong WordPress)

Em Gái Họ Tôi

Cũng nhờ may mắn, cuộc sống của tôi suôn sẻ. Nhờ người bạn học hồi phổ thông theo gia đình qua Mỹ diện HO, nên tôi cũng hiểu phần nào cuộc sống nơi xứ người qua tâm sự của nó qua những dòng thư.

Nó thiếu bạn cho nên nó làm mai tôi với một người ở gần nó. Mọi chuyện êm đẹp và dễ dàng nên chỉ 18 tháng sau tôi làm vợ người ta. Bạn bè biết nhau lâu ở gần nhau làm cho nó và tôi thân nhau.

Do lời khuyên của nó, tôi chuẩn bị kỹ ở VN như học Anh Văn, học vi tính, học lái xe, học may, học làm móng tay chân.

Sau khi đến Mỹ, mấy tháng sau, cùng trợ giúp của gia đình chồng, tôi mướn được chỗ để mở tiệm sửa áo quần nho nhỏ gần nhà. Công việc cũng thuận tiện và có đồng vào đồng ra cũng vui vui tuy rằng chẳng có thể giàu lên được vì mình bỏ công ra chứ không buôn bán.

Trong lúc đó, đứa em gái họ chỉ 19 tuổi thì ganh tỵ vớt tôi và muốn được qua Mỹ như tôi. Do tuổi còn quá trẻ và thiếu may mắn nên gặp gã Việt Kiều nổ. Bằng vài sự kiểm tra nhỏ tôi biết được gã này thất nghiệp, chỉ làm nail, không ổn định cho dù có xa 2000 dặm. Tôi khuyên nó đừng ghanh tỵ và đừng quen tiếp tục.

Nó cứ tin và quen vì gã kia nổ là đang học năm cuối nghành “công chánh” và sẽ đi làm cho nhà nước rất ổn định. Gã không thể nói nghành bằng tiếng Anh và trường tên gì. Con nhỏ em gái họ thì mơ hồ. Nhưng thôi, nó không nghe lời tôi thì nói nhiều cách mấy cũng vậy. Nói nhiều thì bị cho rằng tôi ganh tỵ.

Do làm nail, gã có nhiều tiền mặt, chẳng thể để dành trong ngân hàng, không dám trữ trong nhà sợ cướp, nên có được một số tiền về VN tiêu xài trong mấy tháng rồi qua làm lại. Nhỏ em nó tưởng ngon lành. Vội đi chơi xa với gã đó và đời con gái trẻ không còn nữa.

Gã chơi nó chán thì bỏ. Gã lại cặp con nhỏ gà mờ hám bề ngoài khác.

Nhỏ em họ nó bề ngoài chãnh nhưng bê trong đầy vết thương lòng. Tôi khuyên nhủ nó ráng thu mình ở nhà đừng có chán chường đi chơi và ăn mặc hở hang chụp hình khoe này khoe kia. Còn nhiều cơ hội phía trước. Đầu tiên phải học thật nhiều. Có nhiều kiến thức (cho dù chẳng học đại học) thì vẫn có cơ hội đời và việc làm hơn.

Từ từ nó nghe lời tôi đi học nhiều thứ để hòng có việc làm. Còn nhỏ ở nhà ăn bám ba mẹ thì đi lấy chồng cũng vậy. Đi học là tìm cơ hội.

Bên chồng tôi có một anh tuổi 31. Do không có điều kiện đi học nên đi làm công nhân và làm thêm cuối tuần. Tuy nhiên anh ta cũng rất cầu tiến, học hỏi nhiều thứ để cuộc sống nhiều thú vị. Duyên số không may mắn, quen nhiều cô nhưng chẳng thành với ai nên chán nản và chỉ chăm chú làm ra tiền và đi du lịch thám hiểm nhiều nơi.

Tôi giới thiệu anh ta với nó.

Thời nó thì hiện đại, đâu như thời của tôi chỉ e-mail và chat (ít khi điện thoại vì đắt đỏ). Thời của nó có iPhone và 3G cho nên nó và anh kia hay cầm iPhone nhìn mặt nhau qua camera rất sống động và khá gần gũi.

Nó nghe lời tôi, không đòi hỏi bất cứ cái gì từ anh kia. Gia đình nó không có khổ cho nên quen nhau cứ xem anh kia là trung bình khá chứ không phải Việt Kiều 20 năm về trước.

Tính thu nhập ra tiền VN của anh kia chỉ khoảng 30 triệu mỗi tháng sau khi trừ thuế và chi phí. Ngoài ra còn phải trả xăng, xe, nhà, thuế đất,…. cho nên còn lại cho dành dụm không bao nhiêu.

Nó bắt chước y như tôi: học thật nhiều Anh Văn, học thêm đủ thứ chuyện miễn là thích. Chịu khó đi làm thêm cho dù chỉ là chân chạy bàn trong nhà hàng lịch sự (đàn ông không đến có thể tán gái).

Anh kia ráng dồn phép xin về VN được 11 ngày. Đó là thời gian quý giá với nó vì nó cũng 22 tuổi, tuy con trẻ nhưng đã “qua tay” gã Việt Kiều làm nail kia. Nó giờ mới hiểu Việt Kiều có khả năng cưới vợ VN đem qua được là hiếm có.

Gã Việt Kiều làm nail kia khó đem vợ qua được nếu cưới vợ vì trên giấy tờ không có thu nhập mà là vô công rỗi nghề. Cho dù có làm nail nhưng lấy tiền mặt không khai thuế thì xem như không có giấy tờ về thu nhập. Không có thu nhập thì không bão lãnh được bất cứ ai. Nếu muốn bảo lãnh thì phải xin nhờ người khác chịu trách nhiệm tài chánh cho việc bảo lãnh. Thời giờ ai cũng khó khăn về kinh tế nên ít ai dám đứng ra chịu trách nhiệm tài chánh cho việc bảo lãnh.

Muốn bảo lãnh được vợ, đàn ông Việt Kiều phải có thu nhập tốt, ít ra thu nhập cũng khoảng 2000/tháng trước khi bị trừ thuế. Ngoài ra còn dành dụm cho việc về VN. Khi vợ qua đây phải có tiền cho việc làm giấy tờ, cuộc sống, và hội nhập.

Có gia đình kia, là một gia đình ở làng chài ven biển đi vượt biên. Họ thất học ở VN thì qua đây họ chỉ là lao động bình thường. Đừng phê phán họ hoặc khinh miệt họ chỉ vì họ thất học. Dĩ nhiên thất học thì không thể nào làm Việt Kiều “đúng nghĩa” theo các cô ở VN đặt ra.

Do nghèo và muốn thân thiết bên VN vì ở đây khó mà làm quen các cô vì “gái ít trai nhiều”. Cho nên anh em giúp nhau bão lãnh vợ từng người một qua. Cứ 2 người này đứng tên chung chịu trách nhiệm tài chánh cho người kia cho nên trên giấy tờ đủ thu nhập bảo lãnh. Và ba anh em đều cưới vợ cùng làng (đã từng quen biết) ở VN.

3 cô vợ này ráng đi làm cùng nhau đứng tên chung chịu trách nhiệm tài chánh bảo lãnh từ từ cả nhà riêng của từng 3 người. Họ nghèo nhưng đoàn kết nên chỉ 10 năm họ có một đại gia đình và thân thiết đem từ VN qua đến 24 người. Trong số đó có 4 thanh niên. 4 người này cũng về làng chài cưới vợ đem qua 4 cô. Và tương lai 4 cô này sẽ đem qua nhiều người thân ruột thịt.

Họ biết đoàn kết và nhường nhịn nên hùn tiền nào mở được siêu thị mini và vài nhà hàng. Người nhà và bà con làm với nhau nên từ từ khá lên bằng đồng tiền có trả thuế. Cứ thế “công cuộc cưới vợ ở làng tại VN” và “bão lãnh người thân ruột thịt” cứ tiếp diễn không ngừng.

Tôi sẽ giống họ, lúc đầu bão lãnh ba mẹ, ba mẹ bão lãnh anh em, anh em có người về VN cưới người yêu,… cứ thế bão lãnh nhiều người qua. Em họ tôi cũng sẽ làm thế. Nếu anh em hay bà con biết dẹp bớt ganh tỵ, tị hiềm, mâu thuẫn,… cùng nhau gắn bó sẽ làm được những chuyện lớn. Tuy không có ai xuất chúng để nhanh làm triệu phú nhưng một tập thể người đồng lòng thì tiền triệu làm nên chia ra thì ai cũng khá khá.

Đứa em gái họ hiểu vấn đề. Nếu nó qua đây thì tôi và nó sẽ sát cánh bên vai với nhau để gầy dựng lên cơ nghiệp khá hơn và sẽ có người thân bên chồng bên vợ và các bên khác cùng chung sức thì cái siêu thị mini là chuyện dễ làm để có được cơ nghiệp.

Do đó các bạn nữ ở VN đừng cố phá hoại cơ sở của chồng bằng cách vòi vĩnh ăn tiêu cho “đáng làm vợ Việt Kiều” ở VN. Hãy để dành sức lực ăn chơi đàn đúm với đám bạn khiêu khích kia mà học hành và chuẩn bị trước khi đến Mỹ.

Bây giờ tôi chỉ mong sao cho em họ tôi được duyên thành với anh kia để nó qua đây cho đỡ mặt cảm bị “bóc chanh bỏ vỏ” bởi tay Việt Kiều làm nail rỗi nghề và nổ kia.